Thứ Tư, 16 tháng 4, 2014

NHÁNH SAO ĐÊM


sợi tơ hồng buộc tim em thuở nọ
tháo làm chi cho gió cuốn tình đi
dòng nước mắt muộn màng khơi rất nhỏ
rơi âm thầm sao vỡ cả lòng sông !


tình cứ ngỡ lá trầu không chưa úa
trái cau xanh bổ nửa vẫn còn tươi
mâm ngũ quả , nến hồng còn rực rỡ
cánh môi xinh sao trót lỡ nụ cười !


lặng lẽ thoát qua em mùa lá đổ
chiều , từng chiều qua những phố quen xưa
lời thầm lắng âm vang tình lướt gió
xao xuyến buồn gõ xuống bước chân đưa !


mùa Hạ cũ mà phượng còn chín đỏ
từng cánh bay qua ngõ tựa môi quen
ghép giữa gió những mảnh rời tim vỡ
hạnh phúc về từ một nhánh sao đêm !

Cao Nguyên

NHỚ HUẾ


Huế chừ, O nói rất vui
bữa mô về nớ rủ tui đi cùng
có O chung bước đỡ buồn
sợ chi lạc lối trên đường Huế xưa

mùa ni, bên nớ rộ mưa
gót về chạm ngõ, chộ chưa rõ nhà
lũ tràn, nước ngập Đông Ba
chưa qua khuất phố đã nhòa bóng hiên!

bữa về ngắm lại Trường Tiền
nhịp xưa rạn nứt đã liền vết chưa
Hương giang, bến Ngự đón đưa
 còn tròn điệp khúc bốn mùa nguyệt ca ?
cung đình, lăng miếu dạo qua
nhìn triều nghi, thấy sơn hà mà vui
ngân chuông Thiên Mụ bồi hồi
dập dồn vó ngựa một thời vọng âm!

*

( gởi người em gái Thần Kinh
vẩn vơ "nhớ Huế" chút tình buồn vui
với anh, Huế vẫn ngậm ngùi
từ thời phượng nở giữa trời khói bay

nhớ người, con mắt chớm cay
cổng trường Đồng Khánh còn đây bóng chờ
tìm hoài vẫn nửa bài thơ
nửa kia lạc mất bên bờ sông Hương! )

Cao Nguyên