Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2014

Hồn Quê

thao thức Sinh Hoạt Văn Bút Áo Dài Đêm Thủ Đức Học Lịch Sử Đồng Hành Cảm Ơn Xuân Thơ Thành Phố Mẹ Vương Lệ gọi điêu tàn thức dậy về thăm Sông Ba chuyển mùa lời tình xưa đổi đời Sài Gòn ru em tháng sáu Sài gòn trường ca bi tráng Huế đêm giọt lệ hồng nỗi nhớ khôn nguôi tâm khách tâm theo tàu về quê bóng ngang tâm Tâm khúc 2 Tâm khúc 1 tâm Xuân về ta tự chúc ta Xuân muộn chào Xuân mùa Xuân trong dấu ngoặc Đông / Xuân quốc ngữ xuân thì tình về bất chợt giữa Xuân tình khúc vào Xuân nhớ Xuân xưa về thăm Phố Núi thoáng anh Huế buồn quốc ngữ xuân thì trầm mặc Huế bọn mình thu đất khách nói với em hương xa trăng bụi đỏ lữ quán lửa hồng xưa tìm lời ru con thi sử chúc phúc xe đời quê Bậu dòng xưa lời thơ khắc đá lửa tim mùa chinh phụ tâm nỗi buồn mặt đất người đi tìm hoàng lan những lần Ba về những nó phố biển Nha Trang nhớ Huế mắt nhớ phù sinh trong tương lai khuya Sài Gòn gặp đời thất lạc lệ đắng mâu thuẫn mơ lên thân thế nhẹ hều ấn tượng Đi không Đến giọt lệ hồng môi em hồng ánh hỏa châu trường ca bi tráng Sài Gòn, Em và chiếc áo dài Huế đêm trầm tư trang sử bi thương kể chuyện Tháng Tư Sài Gòn vương lụy tình xưa Bạch Mã đợi mưa nhớ Xuân xưa chuyện phù vân Bạn Gió và Nắng trên lưng đèo Ngoạn Mục sông trở giấc lệ đỏ
 


thao thức

Đỉnh Đời
anh đang lên trên đỉnh đời gió ngược
với ân tình quá khứ buộc sau lưng
với tương lai yêu thương quàn đáy ngực
khởi đầu đi trong thao thức chập chùng

qua ga cũ con tàu còn nhả khói
đẹp như tranh nhìn từ mỗi tích xưa
tiếc những hố bom người chưa lấp nổi
đất rỗ chằn đau nhói suốt thời mưa

ngày rơi xuống vũng thời gian thô kệch
đêm gió cuồng xô lệch những di thư
đường thấp thoáng những mảnh đời bạc thếch
đứng trong khung thế kỷ nhếch môi cười

trên đỉnh đời, dưới chân cờ hy vọng
người nối người chất đống những cơn mơ
mai anh đến, mở tung bờ ngực rộng
thả tương lai hào phóng vút lên thơ

đặt quá khứ ân tình bên bờ vực
gió xoáy vòng niệm thức rủ nhau bay
đám con cháu sau này ai lượm được
khoe cha ông thuở trước ở nơi này

cám ơn em vẫn đêm ngày thắp lửa
chong niềm tin giữa ánh mắt nguyện cầu:
bình yên anh trên đỉnh đời gió ngược
thân nhẹ hều sau trước chẳng còn đau!

Cao Nguyên



Ngọn Triều Âm
(mến tặng những tiếng hát
như ngọn triều âm trên tháng tư buồn)

khi mặt trời vỡ, chiều rơi xuống
ngọn triều âm từ vực thở vút lên
phả vào không gian trường ca sóng vỗ
ngợi ca rừng nuôi mộ cỏ rêu xanh!

lời khai tử chào tiếng hát em
anh đọc trên đỉnh trường sơn mùa tuẫn nạn
còn âm vang bi tráng đến bây giờ
giữa tháng tư đứng chờ mặc niệm!

*

khi mặt trời tung bình minh lên núi
ngọn triều âm xóa rêu phủ mồ hoang
anh lại chào em tiếng hát ngày xưa
bằng hơi ấm khúc dương cầm của biển

tháng tư về với nụ cười thánh thiện
đất trở mình khoe hoa nở lời chim
rừng dụi mắt sau triền miên tĩnh mịch
nhìn chăm chăm cây lá biếc quanh mình!

Sinh Hoạt Văn Bút

Giới Thiệu Sách Ở Hội Chợ Tết 2014





cám ơn em, tiếng hát của rừng xưa
ngọn triều âm dấu trong mùa sử tích!

Cao Nguyên
MD Tháng 4/2010
 

Ngôn Ngữ Tình

Ghen hoa biển Mơ Hồng Ẩn Tích Tuyết Hồng ngõ rối rượu thơ Sài Gòn, Em và chiếc áo dài bờ môi em hồng ánh hỏa châu khoảng lặng từ một trái tim mừng sinh nhật em sau khung cửa rối chẳng lẽ hê. lụy niệm khúc cho anh sương và nắng theo Ngọ sóng nhớ mừng gặp nhau trong tim gởi tình sóng bạc nắng Xuân phong lan hồng hoa sứ trắng đóa hồng tím đồi vọng ảo Trần, Tâm, Đạo đêm tình trên thảo nguyên tình thơ đêm tình mộng tình say một đời hóa kiếp tình mộng hương xuân là anh và em một mình ngõ xưa thơ giữa tim giọt thu lỡ mùa ai bảo em viết trong mưa môi quen trăng thơ bóng thơ chu kỳ sương và nắng chuỗi hạt sương mưa thu ước chi lời câm em có biết phím đêm người và tôi gởi tình theo gió hành trình cánh chim nhỏ Nguyệt buồn em ngụ ngôn tình trăng tháng bảy thuyền em lỗi nhịp thèm nắng Sài Gòn lục bình tím thôi em về nhé chia xa thấp thoáng chân mây nợ Tào Khang cõi nhớ từ hai phía nắng Xuân nợ tình hạt buồn thôi miên về Miền Tây ru nhau gánh mơ trên dòng Volga chuỗi hạt sương quàng vai nỗi nhớ thoáng em ước chi giao mùa trên em vết xước phía không em thoáng một nét tranh bất chợt giữa xuân tình khúc vào xuân gởi tình theo gió hạt lệ nắng thoát lưu đày chìu em bình nguyên em lơ đãng mùa hoa hạnh phúc nhánh sao đêm sống với lòng ta mượn ý thơ em mai mình lên nơi ấy góp nhặt lời yêu tình mới ru em ngủ vãi sầu Huế chờ hát trên môi quen Xuân muộn bên thềm cô đơn từ những nhánh sông đêm quá khứ mùa tình bóng tình thuyền em hương mật chợt chỉ vì 
 
 
Ghen

GHEN
mừng em vừa mới biết ghen
đêm vui nghe những nhịp tim khác thường
nhịp hờn, nhịp giận, nhịp thương
tranh nhau gõ rộn trên đường tình qua

giận, sao mình nhớ người xa
hờn, buồn chẳng thấy ai ra dỗ dành
thương, nên lời nhủ lòng đành
bởi yêu, tình phải tập tành tánh ghen

dỗ dành, anh ngỏ lời khen
môi em từ bữa biết ghen thêm hồng
mắt ngời xanh hạt lệ rong
nụ cười nồng ấm thỏa lòng người xa

rượu tình vừa thấm giọng qua
men ghen đã ngấm ngà ngà tứ thơ
lòng gom mớ chữ vào mơ
gài dòng lục bát giăng tơ ghẹo tình!

Cao Nguyên

http://motgocpho.com/forums/showthread.php?19969-Ghen-(Nhạc: Nhạc Sĩ Lã Mộng Thường)
http://motgocpho.com/forums/showthread.php?20298-Ghen-(Hát: Ca Sĩ Thanh Dương )
http://www.box.net/shared/j9dxd9zeze
http://trinhnu.net/?i=x&x=86922


hoa biển

hoa biển

( mượn tên em - viết tựa thơ
nhớ nhau từ ấy, bây giờ, mai sau )
CN .


sóng trộn nắng nhuộm chân trời lóng lánh
như rừng mai . triệu triệu cánh vàng ươm
anh muốn hái giữa điệp trùng óng ánh
chùm sóng vàng - hoa biển - gởi về em !

hôm nay anh về thăm lại biển
với nỗi nhớ em cũng rực vàng
trên mặt cát . dấu chân em ẩn hiện
vì nỗi mơ anh mà sóng chẳng bào mòn ?

biển ngoan hiền . một ngày lặng gió
mơ hồ nghe còn rõ tiếng em xưa
mắt đắm đuối trêu môi hồng rực rỡ
hôn em đi . mặc kệ gió giao mùa !

đóa hoa biển trên tay anh vàng rực
lóng lánh tên em và nỗi nhớ anh
lại muốn ép bờ môi tình rất thực
lên điệp trùng thương nhớ sóng long lanh !

nếu em đón anh về từ biển
hãy giữ yên những ngọn gió cao nguyên
bởi hoa biển mong manh dễ vỡ
mà tình mình anh muốn thật bình yên !

Cao Nguyên


hoa biển

cám ơn em nhé
cám ơn em nhé, con chim nhỏ
tin cậy tôi mà hỏi bầu trời
ngày mai liệu còn bao cơn gió
đủ sức rung giật vỡ cánh bay?

cám ơn em nhé, người bạn nhỏ
tin cậy tôi mà hỏi về đời
còn bao lâu nữa thôi thù hận
loài người vui yên ả một thời?

cám ơn em nhé, dòng sông nhỏ
tin cậy tôi mà hỏi về nguồn
khi rừng núi cỏ cây cháy đỏ
nước có về kịp lúa vụ Đông?

cám ơn em nhé, con tim nhỏ
tin cậy tôi mà hỏi yêu thương
giữa trăm mối ân tình tan vỡ
phải vì người chối bỏ lòng tin?

trả lời em nhé, con tim nhỏ
đất còn chịu tang, trời chưa tịnh yên
khi thù hận vẫn còn đây, đó
lửa đỏ rừng, nguồn nước vẫn khô!


CaoNguyên


hoa biển

vỗ nhịp chân tinh
thơ cố viết không nặng lời thống hận
chẳng phải đời ta rảo bước nhẹ tênh
chỉ vì muốn lòng thôi đừng quá bận
nhìn oan khiên băm nát vụn bình yên

cũng chẳng muốn viết lời than số phận
không phải đời ta nhẹ hẩng điêu linh
mà chỉ bởi nhìn trong ngoài cuộc sống
người khổ hơn ta còn thật quá nhiều

thôi thì cứ lấy chân tình vỗ nhịp
hát ru đời đưa khó khổ qua sông
hoa lá cỏ trẩy người đi trùng điệp
lòng nhẹ vui trong cõi sống mênh mông

khi hát được thương yêu thì cứ hát
lời ca vui đếm được đã không nhiều
hối tiếc mãi những gì vừa mất mát
thương tích đời sẽ nặng biết bao nhiêu !

Cao Nguyên
 
 
Mơ Hồng


mơ hồng
mơ nhớ về xưa chỗ gặp em
ghế đá công viên dẫu cũ mèm
hơi hướm môi kề chưa nỡ nhạt
gợi hương ký ức trở cơn thèm

hỏi bóng tình vương trên ghế đá
có biết ta thèm chi nhất không
bóng đưa tay níu lòng ta xuống
ưởn ngực lên khoe vết cắn hồng.

Cao Nguyên
 
  ẩn tích
đáy ngực em xưa, chỉ là vùng tối
thuở chữ anh chưa rọi lối tim chờ
chừ vết sẹo giữa tình cờ khẽ gọi
đã tượng hình thư tịch gối trong mơ

em từ đó thương tích sầu dĩ vãng
thôi cựa mình dưới năm tháng rưng rưng
khi thơ chảy nóng hực hừng đáy ngực
sáng trưng hồn tâm thức giữa mông lung

anh bảo đó, vũng chứa lời nước mắt
mỗi nhớ thương khai quật nỗi buồn vui
tên hạt lệ anh gọi em có thật
đang sẵn hờm trên khóe mắt chờ rơi

mỗi đêm em nghiêng lòng soi nguyệt bích
nghe sóng vờn khúc khích gợn tâm chao
hạt lệ nóng cũng trào lên thỏa thích
giữa lời thơ chứa ẩn tích ngọt ngào !

Cao Nguyên
 
 
Tuyết Hồng

Tuyết Hồng
"... nếu bây giờ em cũng ở đây
mình hôn nhau trong tuyết đang bay..."

(Ấm Lòng - Thơ Cao Nguyên)


bài thơ năm trước viết tặng em
lúc tuyết Miền Đông phủ ngập thềm
anh thèm hơi ấm vòng tay nhớ
ôm trọn người thương trong tuyết bay

hôm nay tuyết phủ trắng Paris
điều ước ngày xưa đến giữa khi
anh còn nấn ná sau mùa nghỉ
nơi miền núi đẹp Chambery

chuyện tình huyền thoại đẹp như mơ
ngỡ chỉ là trên những dòng thơ
đâu hay mình giữa vòng tay thật
với nụ hôn nồng trong tuyết bay

trên nền tuyết trắng vẽ hình tim
đặt giữa hình tim một đóa hồng
những cánh hồng khoe màu rực tím
tỏa sáng trong lòng tim ánh trăng

ánh trăng em vẫn gọi là anh
lung linh trên sóng Seine vô hằng
quyến rủ hồn thơ triều nhịp thở
khuấy tầng ngôn ngữ dậy âm thanh

âm thanh quyện tuyết đậu trên môi
mà nghe tim ấm tỏa bồi hồi
có phải tình thơ nồng nhiệt quá
đã nhuộm hồng màu tuyết Paris!

Cao Nguyên
Paris Jan 20, 2013


 
ngõ rối

ngõ rối


giọng Bắc Kỳ em
rặc âm Hà Nội
theo lời mưa đêm
hát vào ngõ rối

ngõ của anh về
thăm dòng sông đợi
ngõ của em về
tìm hương nắng mới

tìm giữa lòng nhau
những điều chưa nói
tìm trong mắt nhau
yêu thương đắm đuối

*

giọng Bắc Kỳ em
rặc âm Hà Nội
thầm thì giữa khuya
lời thơ viết vội

viết về lòng anh
tình thăm thẳm đợi
viết từ tim em
những dòng lệ mới

trầm lăn buồn ơi
sóng tràn ngõ rối
ngõ chúng ta về
tình xa vời vợi

*

hát nữa đi em
những tình khúc mới
anh viết trong đêm
chong đèn thức đợi

nắng sẽ hồng lên
hong khô lệ mới
anh giữa lòng em
quên tình ngõ rối!

Cao Nguyên


 
rượu thơ

rượu thơ

sao em còn chưa cạn ly
mai kia thơ chết lấy gì để say
rượu thơ là cõi lòng này
ủ hương trăng mật từ ngày có em

ly tình huyền ảo mơ đêm
giọt nồng háo hức từ tim rót vào
rựng lời, rực ý, hồn chao
thơ nghiêng dòng chảy cho khao khát về

không say sao gọi tình mê
ru nhau đâu biết vỗ về nỗi chi
nồng nàn ơi! vị cuồng si
rượu thơ rót ngợp vào ly sóng tình

uống đi em, rượu thơ mình
giọt hồng chảy suốt qua tình khúc mơ
trộn chung vị đợi, hương chờ
uống cho say khuớt giữa giờ còn nhau

lỡ mai thơ chết còn đâu
muốn say, rượu đã ngập sầu, vỡ ly
nồng nàn thơ, rượu cuồng si
say mơ uống cả xuân thì tuổi em!

Cao Nguyên




Sài Gòn, Em và chiếc áo dài

Sài Gòn, Em và chiếc áo dài
Sài gòn, Em và chiếc áo dài
dựng trước anh chân dung mùa Hạ cũ
có nắng chen mưa đùa ngọn tóc bay
xua cánh phượng rơi đầy trong sóng mắt

Sài Gòn, Anh - của một thời xa lắc
bon bon vui thoan thoắt bánh xe quay
theo nón em che nghiêng bờ ngực dậy
mơ môi hồng, tuổi ngọc, rượu tình say

Sài Gòn Yêu, suốt những chiều biết đợi
đếm lá me bay về cuối giảng đường
mắt đau đáu nhìn cổng trường mở vội
dáng gầy em cợt vói gọi yêu thương

Sài Gòn Xưa, lụa vàng ươm vóc ngọc
mịn hồng da, đuôi tóc ủ vai trần
hăm hở bước nghêu ngao mùa guốc mộc
ngắm thơ tình trên đọt giấy hoa tiên

Sài Gòn Nhớ, của riêng mình hai đứa
khung trời thương hẹn hứa gởi mây chiều
nhiều biết mấy bao nhiêu điều chưa nói
thời gian đi, quyện rối những đường tơ

Sài Gòn đam mê với Thơ và Nhạc
trên hành trình khao khát những dòng sông
sức quyến rủ những con đường, góc phố
chảy dọc đời tóc bạc hóa mây xanh

Sài Gòn ơi!thương quá tiếng Em, Anh
biết dỗ ngọt suốt bốn mùa hoa, trái
áo dài Mẹ, em vẫn còn giữ mãi
từng đường thêu, dấu ái vẫn còn xinh .

Cao Nguyên 



bờ môi em hồng ánh hỏa châu


bờ môi em hồng ánh hỏa châu

( tặng những thằng Bạn
mất còn đều thấy tiếc )

khi chữ Tình viết trên báng súng
bờ môi em hồng ánh hoả châu
trước cái chết không cần lý luận
anh hôn em - sẽ thật bất ngờ

khi nụ hôn còn trong nghi vấn
cuộc tình mình chấp nhận rủi may
bởi ai biết con đường số phận
chọn chiều nào tránh hướng đạn bay

khi cuộc chiến còn chưa ngã ngũ
em dễ dàng nhận thiệp báo tang
trong khoảnh khắc nụ hôn bị vỡ
giữa đêm đen còn gì cho nhau

khi cuôc sống bị đời bức tử
mong gì anh nhận được đoá hồng
em nghĩ đi - còn chi quyến rủ
trong tình thơ viết giữa chiến trường

@

bữa nay nhớ đêm tàn quá khứ
kể em nghe chuyện thuở hồng hoang
nhìn rõ mặt nguyên nhân viễn xứ
anh tưởng mình đang dạo nghĩa trang

chút hồn phách bạn bè còn lại
treo trên đầu huyền sử vinh quang
nên em nhớ những gì tồn tại
cũng chỉ là bèo bọt thời gian .


Cao Nguyên





khoảng lặng

em có biết, anh đang trong khoảng lặng
thơ và anh vừa thế chỗ cho nhau
trên một nơi không gian thật trắng
và thời gian yên lặng vô cùng

em muốn biết vì sao như thế
thi hãy nhìn vào mắt của anh
với cái nhìn từ nơi quá khứ
vì hôm nay, anh thực sự vô hình

cám ơn em đã cố tình muốn biết
anh là thơ hay thơ là anh
nhưng tất cả đã không cần thiết
trong chu kỳ hoán chuyển âm thanh

cứ kể như chưa hề có anh
trong ảo giác mà em thấy được
trừ khi em đem lửa nhiệt thành
đốt khoảng lặng trong anh cháy biệt!

Cao Nguyên




từ một trái tim

đã nhiều lúc muốn gọi anh bằng Chú
nghĩ thế nào lại gọi Chú bằng Anh
tình cảm thật kỳ cứ chạy vòng quanh
nói - không nói - nhớ - và không nhớ

bất chợt đến nguồn sáng vàng rực rỡ
sau cơn mưa mùa Hạ - mưa bóng mây
anh không biết đâu - em đang nghĩ gì
khi viết cho anh những dòng cảm xúc ...

em đã hỏi lòng những đêm thao thức
nghĩ về anh - thương nhớ quá rồi chăng ?
cứ hỏi đi, hỏi lại biết bao lần
nhưng tâm cảm vẫn còn đây nghi vấn

yêu - không yêu, lòng ngược xuôi vớ vẩn
mình hỏi mình mà cũng khó trả lời
tại sao vậy anh - anh ở đâu rồi ?
khoảng cách không gian, thời gian vô tận!

tình chợt đến , chợt đi là có thật
em sợ mình lỡ mất một vòng tay
tình yêu nào chẳng có những đắm say
có ngọt ngào, , có cả lời thổn thức

có đam mê, và cả lòng rạo rực
từ một trái tim đến một trái tim
nhiều khi em muốn tất cả lặng yên
tình chỉ sống như Thơ và không thật

nghĩ như thế bỗng nhiên em bật khóc
tại sao mình không đến được với nhau
yêu là sao và phải nói thế nào
cho anh hiểu cõi lòng em là thế

yêu đã khó - cố quên càng không dễ
lăn trầm lăn những đợt sóng vu vơ
những lời tình cứ thoát chảy trong thơ
dẫu thương nhớ đợi chờ là có thật

tình yêu hỡi ! đừng bao giờ bay mất
trong tim ta đầy ắp bóng ai rồi .

Cao Nguyên




mừng sinh nhật em

bao nhiêu ngôi sao em đếm được
trên nền trời chợt sáng đêm nay
là bấy nhiêu lời anh muốn viết
trong niềm vui, mừng sinh nhật em

cho dẫu trời đêm nay tuyết rơi
những ngọn nến chân thành vẫn cháy
xuyên bóng đêm, soi qua dòng đời
để mãi thấy tin yêu tồn tại

vào mỗi lần mừng sinh nhật em
anh lại nhớ nơi mình đã gặp
từ một bài tình khúc không tên
viết trong đêm mừng lễ tạ ơn

bao nhiêu mùa tạ ơn đi qua
giữa anh-em, tình còn ở lại
xin tạ ơn đời, tạ ơn người
nuôi tuổi em, tuổi tình sống mãi

Cao Nguyên


 

sau khung cửa rối

vào đi em, lạ gì mưa
sao còn ngắm mãi cho thừa nỗi đau
buồn ư! buồn đã giữa nhau
có chia, mưa nắng cũng đâu một mình

vào đi em, đừng tiếc nhìn
hạt mưa rơi vỡ những tình khúc xưa
đã từng thương nhớ đón đưa
đã từng biết mỗi giao mùa gọi tên

vào đi em, mặc sóng đêm
trời thôi hết cớ tràn em mưa hoài
bình yên nhé, dấu yêu ơi
sau khung cửa rối, mặt trời gọi thơ

Cao Nguyên


 

chẳng lẽ

chẳng lẽ thương yêu nhau quá khó
mà lời thơ nhiều lúc đã buồn lây
chẳng lẽ chữ nghĩa này xé nửa
nửa gởi người, nửa gởi gió thu bay ?

chẳng lẽ nửa gởi người, chẳng lấy
mà lời thơ từ ấy đã không vui
chẳng lẽ thơ thôi mà đã vậy
yêu thật rồi, nhiều biết mấy hờn ghen ?

chẳng lẽ nhớ thương cũ mèm như thế
mà hồi âm tình để trống một bên
chẳng lẽ đã quên mà vẫn nhớ
mỗi chiều buồn, thơ thảng thốt gọi tên ?

chẳng lẽ ân tình xưa đã hết
ta mãi chờ, người biền biệt nơi đâu
chẳng lẽ thơ là chiếc cầu hư ảo
nối nhịp hoài bờ bến vẫn xa nhau ?

chẳng lẽ, chẳng lẽ rồi chẳng lẽ
thơ viết rồi, chỉ để một mình xem
vì tìm kiếm một nửa đời không dễ
trên cõi thơ vốn dĩ đã buồn tênh ?

Cao Nguyên


 


hệ lụy

(gởi N.. và Nhãn Lồng
yêu nhau mà lỡ tơ hồng trăm năm)

anh về bển mới qua
có món quà đặc biệt
mai gởi xuống tặng em
nhắc thuở tình tha thiết

chỉ mấy trái nhãn lồng
hái bên đồng quê Nội
đã gợi nhớ cuộc tình
của chúng mình thuở ấy ...

*
bữa về thăm Long Xuyên
em mừng vui hỉ hả
(ảnh là con Chim Quyên
ưng Nhãn Lồng của Má)

(ưng nhau thì tao gả
ngặt mày chinh chiến xa
Nhãn Lồng còn nhỏ quá
không quen sống xa nhà)

trầu cau chưa kịp tới
lửa khói đã tràn qua
anh: nơi vùng ngục tối
em: đợi bờ đảo xa ...

*
không ngờ mình gặp lại
từ cõi muôn trùng qua
để anh mừng được hái
nhãn lồng từ quê Cha

yêu thương nhau là quí
vợ chồng nghĩa với duyên
gọi tên từ hệ luỵ :
Nhãn Lồng ơi! Chim Quyên !

Cao Nguyên 





niệm khúc cho anh

em đã viết cho người "niệm khúc"
đến bao giờ, viết niệm - khúc - cho - anh
người trót yêu trong mùa khổ hạnh
nên cuối đời đánh mất an nhiên

giữa thiền khúc còn nghe tiếng động
mỗi cựa mình từ sóng tâm em
sâu trong đêm tình còn vương vấn
từng hạt nồng thắm ấm môi quen

chập chờn sáng ánh đèn thật, ảo
bén lửa trần cháy áo niệm thân
lòng ngỡ quyết hư không nỗi nhớ
tiếng cười em khua vỡ đạo tràng

nhắc tình huyễn cho lòng đỡ sợ
mà mơ về vẫn nợ bóng em
nợ cho đến sau cùng nhịp thở
từ cõi riêng em mở được hồn anh

hãy làm dấu hồn anh bằng niệm khúc
sau hóa thân không sợ phải ru nhầm
gặp em nhé, chỗ chờ bên trái ngực
vội vàng lên, kẻo lỡ phút di ngôn

Cao Nguyên




sương và nắng

hạt sương - còn, hết long lanh
khi không có nắng vờn quanh ghẹo mày
ừ thì, theo gió mà đi
để cho mày biết có gì mà vui

gió xô mày ngã góc trời
đâu còn có nắng mà ngồi mè nheo
hồi còn nắng, cứ làm eo
bây giờ nắng tắt phải theo gió buồn

sắp mưa rồi, có biết không
long lanh chút nữa kẻo đông sắp về
đông về, nắng ẩn mây che
sương còn thương nắng, nhớ về mà thăm

hổng thôi, đợi tới sang năm
chờ xuân rủ nắng tới thăm sương buồn
lỡ khi nắng vẫn ghen hờn
đáng đời sương nhé, hết còn long lanh !

Cao Nguyên




theo Ngọ

thuở ấy ta về theo lối Ngọ
ngắm má người nhen gió hây hây
thương biết mấy, lời đâu dám ngỏ
đành lạc người từ ngõ sương mây

có thể giờ, người còn đâu đó
khúc khích cười nhớ thuở thơ ngây
đã có kẻ mê say bóng Ngọ
ngẩn ngơ nhìn, tình theo gió bay !

Cao Nguyên


 

sóng nhớ

bên em, mưa đẫm trời chiều
trái buồn nẫu chín bao nhiêu hạt rồi
dấu lời, tóc ngậm cay môi
mắt đau đáu ngắm tím trời mây bay

mưa đong kín giấc khuya gầy
mơ em rộ hái tràn tay lá vàng
chỉ vì tại gió thu sang
phải đâu sóng nhớ ùa ngang bến chờ

ừ thì, buồn chỉ trong mơ
ngẫu nhiên nước mắt không chờ mà rơi
buồn em thẩm thấu hồn tôi
lời thơ sũng nước từ hồi nhớ em

đẫm mưa chiều, ướt giấc đêm
bâng khuâng hứng giọt tình trên mi sầu
tại mình lỡ gối lời nhau
ý thơ đã rối, lòng đau chỉ đành !

Cao Nguyên


 

mừng gặp nhau trong tim

đã vào thu rồi em
rừng phong đang thay lá
thêm mùa trăng hẹn lên
thấy lòng như rộn rã

mà thu qua bao lần
người của chờ chẳng thấy
nỗi nhớ đã thành quen
giữa đêm buồn thức dậy

là tình yêu đó em
rượu nồng trên băng lạnh
niềm hạnh phúc mong tìm
như ngàn sao lấp lánh !

còn bao lâu nữa em
trái tim anh thôi đập
cả thơ và dáng em
giữa trời yêu vụt tắt ?

mặc kệ hết đi em
tình khúc mùa thu cũ
hát cùng trăng vừa lên
mừng gặp nhau trong tim !

Cao Nguyên



gởi tình

tình em còn chỗ trống không
cho anh gởi một tấm lòng ngụ qua
buồn ngày, thủ thỉ vào ra
vui đêm, tình khúc ý hòa lời chung

giận hờn, đối mặt tựa lưng
yêu thương chia nửa nụ hôn làm quà
nhớ nhau khỏi vói gọi xa
buồng tim gõ rộn, tình qua cửa chờ !

Cao Nguyên
 
 
sóng bạc

tựa cửa chờ trăng đêm hạ tuần
làm sao lòng dấu được bâng khuâng
từ phương trời nhớ ngày xưa ấy
thuyền có còn neo giữa bến trăng ?

đã vào tháng tám rồi thơ nhỉ
cây xôn xao khoe lá thay màu
ta nôn nao nghe lời chung thủy
từ đêm mơ ôm sóng bạc đầu !

Cao Nguyên



nắng Xuân

rộn hồng vạt nắng Xuân - em
xua trôi băng tuyết trên thềm Đông - anh
nụ Yêu xanh nhú đẫy cành
hoa Thương hé cánh vòng quanh nhuỵ Tình
giọt sương óng chuốt bình minh
gió nghiêng mặt lá, chao hình bướm ong
bút vờn Thơ, giữa rạng đông
ngữ ngôn rực chảy tràn dòng Nắng Xuân!

Cao Nguyên
 
 
phong lan hồng

Mừng Em tôi được hồi sinh
trăm con mắt ngó bóng hình em ngoan
nở đi em, cánh môi tròn
cho tim em lại ửng hồng dáng xưa

ngửa lòng đón ngọn Thu mưa
rờ cơn gió mát cũng vừa đôi tay
đóa hoa anh tặng em đây
lấy môi mà ngậm cho đầy cuộc vui

đạp qua cái bóng ngậm ngùi
xoãi chân Nhật Nguyệt ôm đời mà hôn
hé môi thoát tiếng cười dòn
mắt em vui giữa sắc hồng phong lan .

Cao Nguyên 


 

hoa sứ trắng

hoa sứ trắng nhà em đang trổ nụ
dìu dịu loang hương tỏa ngọt bên em
ngây ngất nhìn hoa mơ về dĩ vãng
tóc em xanh cài hoa trắng xinh xinh

hoa sứ trắng nụ xòe vờn năm cánh
năm ngón tay em chụm mở hoa lòng
dìu bước nhớ vào tự tình xa thẳm
vết trầm lăn dấu ái đã vào Đông

gọi tình lên bằng màu hoa sứ trắng
môi yêu thơm dịu nhẹ giữa đêm nồng
bao xao xuyến thắm lời thương nhớ cũ
ủ hương em hoa sứ đẹp trong lòng

xuân vỗ cánh trên mùa đông tàn lụi
em nghe tình đang nở rộn trong thân
giữa thanh khiết ngực em vung tiếng thở
long lanh hồng giọt nắng đọng trong sương .

cao nguyên



đóa hồng tím

anh gởi em một đóa hoa hồng tím
gợi nhớ về thời xa vắng dễ thương
tuổi mộng mơ ngọt lịm góc sân trường
áo dài trắng núp sau cành phượng đỏ

cái thuở ấy bây giờ anh vẫn nhớ
gọi tên nhau lòng cũng thấy rộn ràng
mê thơ tình mượn sách chép từng trang
e ấp ủ hương tình trong sách vở

thư nắn nót gởi cho nhau từng chữ
xao xuyến yêu má thẹn đỏ hây hây
bữa hẹn hò tay mới chạm vào tay
lời run rẩy và tim nghe lỗi nhịp

có mấy lần anh về thăm Quốc Học
thư viện buồn ngồi đọc sách , nhớ em
chiều thả bộ ngang qua trường Đồng Khánh
nhìn vào sân như thấy bóng em xưa

rồi xa cách giữa dòng đời thác lũ
anh và em trôi tận bến sông xa
tuổi mơ hồng, tình mộng vẫn thiết tha
cô đọng lai thành dòng thơ tưởng nhớ

bốn mươi năm xa, giờ còn gặp gỡ
nhận tin vui anh cứ ngỡ mình mơ
qua trầm thăng suốt ngần ấy đợi chờ
ta nhặt lại những dòng thơ thuở nọ

em không thích hoa hồng tình rộn đỏ
lời tiên tri mở ngỏ cuộc tình em
kỷ niệm về thương nhớ lại dậy lên
em muốn hôn một đóa hồng rất tím .

Cao Nguyên


 

đồi vọng ảo


trong gió lộng trên đỉnh đồi Vọng Ảo
em như Thơ gió cuộn tóc hương bay
nắng hồng tỏa trên em làn áo mỏng
da xuân hồng pha nắng nõn hây hây

nhè nhẹ khép đôi chân trần quyến rũ
ngửa ngực chờ nắng nhún nhảy trên da
vú nõn ngọc chân hồng xoay nụ đỏ
bờ vai ngon hương ngậy vị kiêu sa

đặt nhẹ lên em đóa hồng chớm nở
rực trên thân ngọn lửa của đam mê
hoa tiếp bút, mực trổ màu rực rỡ
nhụy tỏa hương tô đậm nét xuân em

em nhìn xuống, cỏ ghen màu mắt biếc
mây xô ngang lật ngửa nụ hôn chờ
môi nở mọng gọi tình lên tha thiết
hồng tin yêu đậm thắm nét xuân Thơ

khi tranh vẽ gió hong khô mạch nước
anh ôm về phiên bản giấc xuân em
chờ xuân tới trên đỉnh đồi Vọng Ảo
anh gọi em về theo nắng vào tranh .

Cao Nguyên





Trần, Tâm, Đạo

Trần, Tâm, Đạo

Nhập


anh sợ sẽ bước vào cơn mê hoặc
nếu chỉ vẽ em với ngọn bút Trần
thân hồn em sẽ hiển nhiên rất thật
cả trong mơ và giữa cuộc đời thường

nên phải vẽ em dưới bút Trần-Tâm-Đạo
tổng hợp màu qua Mộng Thực Chân Hư
khi đến lúc nhìn em qua thực thể
vẫn như tình lãng mạn kể trong thơ!

Trần

trắng, đỏ, hồng - ba game màu tình tự
đang rộn ràng trên phác thảo chân phương
từng nét cọ tạo thân hình vệ nữ
vết màu loang như sóng gợn vô thường

trên thảm cỏ, em - con mồi kỳ thú
thân tròn căng và da thịt tỏa hương
đường vẽ chạy theo sức truyền quyến rũ
ngỡ như em từ xác thể hồi sinh

mây chao nghiêng trăng soi nguồn nõn trắng
em như bay trên cánh lụa hồng nhung
đêm rơi chậm không gian rừng tím thẫm
anh nhìn em nghe gió gọi rùng mình

cả thân vóc và hồn em trên nét vẽ
mê hoặc anh trong từng nét truyền thần
những tình khúc chạm thời gian ngưng trệ
em hay tranh, anh chợt hỏi - bâng khuâng!

TÂM

Anh đã chuyển Tâm mình vào bút vẽ
dung nhan em như thánh thể tuyệt vời
một người tình ước mơ thời tuổi trẻ
đắm hồn mê theo ngọn bút yêu thương

anh vẽ bước em theo từng vạt nắng
vẽ chân trắng hồng vọc nước dưới mưa
cả cảm xúc anh nép mình sau cửa
nhìn ngực xuân thì trong lớp áo thưa

em trong anh một cánh đồng tươi mát
tóc tung bay theo gió lộng đồi cao
hoa bưởi hoa cau tỏa hương thơm ngát
dậy mơ hồng suốt một thuở thơ ngây

tình dẫu chết giữa mùa chưa kết trái
nhưng hồn anh em đã hái mang đi
từ ký ức nồng nàn anh vẽ lại
thân hồn em trong sóng lửa tình si

ĐẠO

phóng bút lên không, vẽ từ tâm đạo
dung nhan em thanh thoát giữa an nhiên
những đường cong dưới cầu vồng bảy sắc
đẹp như mây trong chuyển hóa diệu huyền

chắc chiu nhớ nẩy giữa trời lộc biếc
gộp nắng chiều hong tóc rối hoàng kim
áo tơ nõn bọc quanh thân thanh khiết
đưa tình vào vùng tĩnh lặng vô biên

anh nằm dưới gốc thời gian đón đợi
thân hồn em bí nhiệm giữa hư không
nụ hôn gởi trăm năm còn bối rối
hồng hoang em mây sóng gợn mênh mông

tình trổi nhẹ giữa trời xanh Xuân thắm
bước chân duyên chuyên chở mộng vào trăng
dấu ân ái gởi cõi trời tĩnh lặng
nụ hôn vương theo gió núi mây ngàn .

KẾT

nhập Trần - Tâm - Đạo vẽ tranh vệ nữ
đường cọ đi theo nước cuốn mây trôi
trên sông em cánh buồm Tâm chế ngự
sóng cuộn cuồn thuyền vẫn lướt an nhiên

lấy Tâm Đạo giao thoa tình Mộng Thực
dùng sắc màu chuyển hóa sự Chân Hư
ân ái gọi lời đam mê rạo rực
Trần chuyển theo Tâm, Đạo dẫn bút truyền .

cao nguyên






đêm tình trên thảo nguyên


tâm em hát bến sông thơ
tình em cuối bãi đợi chờ dấu yêu
mây hồng tuôn đợt ráng chiều
em đưa ngực đón mỹ miều vú non

gợi tình nghiêng bóng hoàng hôn
giữa xanh cỏ mịn trắng tròn thân em
anh về theo ánh trăng lên
dâng hoa mời rượu đêm tình thảo nguyên

xôn xao rạo rực hương đêm
anh ru nhịp thở qua triền dốc em
ngẩng môi đón nụ hôn mềm
nghe khao khát chảy giữa miền cỏ thơm

ăn đi anh trái cấm giòn
cạn đi cho hết rượu còn đáy ly
suối xuân reo gọi thầm thì
nước tuôn róc rách qua đê sỏi hồng

vượt đi anh đợt sóng cồn
lặng yên hụt hẫng hao mòn tim em
thảo nguyên yên tịnh vào đêm
anh theo dòng chảy buông mềm xác thân

ngủ đi chờ đợt nắng hồng
lại dung dẻ bước đặt chân vào đời
đêm đầy ngày lại cạn vơi
mai kia mốt nọ hết vơi lại đầy .

Cao Nguyên


 

tình thơ

Lữ Khách gặp ta nơi quán trọ
người trao ta một lá thư xanh
ngoài phong thư chẳng ghi tên họ
chỉ thấy đề : Gởi Hư Ảo Tiên Sinh

Là ta chăng? Hỏi Người Lữ Khách
Khách gật đầu - Ta mở thư xem
thư viết vội mấy lời tha thiết
" Em đợi anh về - Nhớ lắm - Tình Thơ "

Tình Thơ! Tình Thơ! Là ai đây?
bỗng nhớ ra người ấy gặp trong mơ
của những đêm ta thất tình lâm bệnh
đã đón đưa nàng trên đỉnh hồn thơ


đến nơi hẹn đã thấy nàng đứng đợi
cầm trong tay một đóa Hồng khô
Ta hỏi : hồng đã khô sao còn quý trọng?
Nàng trả lời : hồng dù khô héo vẫn là anh
ôm chầm lấy ta rồi nàng bật khóc
nước mắt nàng thấm ướt đóa hồng khô
bỗng chốc đóa hồng tươi rực đỏ
môi nàng reo thánh thót điệu tình ca
Ta hôn Nàng đắm say và tha thiết
say men tình ta chết lặng trong mơ


Người Lữ Khách lay Ta tỉnh dậy
Ta đã say ở quán rượu bên đường
khi tỉnh dậy, đêm khuya và quán vắng
chỉ mỗi mình ta với đóa hồng tươi

sao lạ vậy - Nàng Tình Thơ chẳng thấy
mà đóa hồng còn thắm đỏ trong tay
Hồng là thực mà Tình Thơ là mộng
cõi nào đây ,Em - Tình Thơ,Tình Thơ?

Cao Nguyên


 đêm tình mộng

Vườn Xuân mộng đêm nay anh mở cửa
Đón em vào chung hưởng cuộc tình say
Hương Ngọc Lan ủ giữa gối chăn này
Chờ em đó - Hỡi dung nhan Tình Mộng
Anh khép mắt cho thuyền tình lướt sóng
Trên thân em ngà ngọc một dòng sông
Chầm chậm trôi êm qua những đường cong
Rất khe khẽ giữa hai bờ sông mịn
Tế bào em đang vào mùa rộ chín
Rơi rộn ràng theo cơn gió đam mê
Thuyền lâng lâng theo nhịp sóng đi về
Trên sông em rân rãn dòng nước chảy
Hơi thở sông em cuộn trào sóng dậy
Thuyền chao nghiêng uống hết giọt nồng say

Mai nhé em thuyền trở lại sông này
Buồm căng gió no đầy đêm tình mộng . 



Cao Nguyên


 

tình say một đời

Anh về theo vị trầu cay
theo hương ngũ quả, theo ngày hợp hôn
theo môi thơm, theo má hồng
theo tình qua suối, qua sông thuở nào
theo từ trũng thấp, non cao
theo Em đầy ngọn trăng sao giữa trời
theo bằng tim viết thành lời
theo tình vạn dặm, theo lời sắc hương
theo Em vỗ mộng đêm trường
trao tình một kiếp nhớ thương ngút ngàn
theo Em vào Động Hoa Vàng
gối đầu lên cỏ gởi ngàn nụ hôn
theo Em hồn chết trong hồn
nghe mai đắm đuối, nghe chiều rưng rưng
theo Em đầy chén rượu mừng
uống lời chung thuỷ vui từng đợt say
tình ơi ly cạn rồi đầy
rượu say một thoáng, tình say một đời.

Cao Nguyên





hóa kiếp

Nếu Em bảo - Mộng không là vĩnh cửu
thì Hiện Hữu nào có được trong Em
biết là Không, Em vẫn mãi đi tìm
trong Thực Mộng - giữa Tình Yêu máu lệ

Mộng hay Thực - Yêu vẫn là như thế
nếm thú đau thương trên đỉnh tuyệt vời
Hận và Yêu vốn dĩ đã sinh đôi
môi bật máu - nụ hôn cuồn cuộn lửa

Hãy tiếp Mộng vào Anh hơn thế nữa
cho Thiên - Đường Đia - Ngục chảy trong Em
đổi vạn ngày cho tuyệt thú một đêm
Anh cũng chịu theo Hồn Em hóa kiếp .

cao nguyên 






tình mộng

sao ta mãi nhớ người trong mộng
có phải là yêu quá rồi không
hay chỉ là mơ , là mộng tưởng
những lời xa vắng gọi yêu thương?

hòang hôn xuống nhạn bay về tổ ấm
ta ru tình theo gió chạm đầu non
biết chẳng thể gọi người qua biển rộng
ta neo thuyền đợi gió gọi trăng lên

trong huyền ảo nghe lời tình vỗ cánh
bay về đâu từng mảnh vỡ dung nhan
ta muốn đến trong rộn ràng tâm thức
hưởng chút tình rạo rực chảy qua thân

trong cao rộng khối chân tình biệt tích
nên ta đành đem mộng gởi vào trăng
rồi mỗi tháng được một lần ghé lại
mong trăng về tình mộng cũng về theo

lỡ trăng lên, tình không về - mộng ảo
ta vẫn neo thuyền trong bến trăng xưa
vẫn mãi chờ em - dung nhan tình mộng
cho đến ngày thuyền vỡ, hồn đau.

Cao Nguyên




hương xuân

( tặng Hương Xuân)

Hương Xuân mấy độ mơ về
kể từ thuở ấy tóc thề ngang vai
đã nghe lòng hỏi vì ai
cho đêm tơ tưởng, để ngày vấn vương

Hương Xuân ngào ngạt trong vườn
ngõ sau cổng trước thiên đường tuổi mơ
gọi tình trải chữ vào thơ
dõi trăng nhặt bóng, theo hoa tự tình

Hương Xuân gọi nắng bình minh
điểm trang tuổi ngọc, gợi tình nước non
đường quê lá cỏ xanh thơm
tiếng ve rộn gọi sân trường phượng rơi !

***

Hương Xuân giờ đọng men chiều
cõi trời ký ức cánh diều ước mơ
gởi tri âm những giòng thơ
nhắc ngày xưa ấy bây giờ chao nghiêng

Hương Xuân lay vọng tình riêng
đập gương tìm bóng chạnh niềm cố hương
ngỡ mình lạc bến Sông Tương
nghe khoan nhặt khúc đoạn trường rong ca .

Cao Nguyên


 

là anh và em


dưới những đám mây hồng
mãi tít tận phương Đông
là Em
con chim nhỏ
với cánh trần quá mỏng

bên trong nỗi nhớ thương
về một góc trời xa
là Em
con tim hồng
khát khao tình viễn xứ

trong sóng thời gian trôi
đã nghe đời chảy vội
là Em
vẫn mơ về
một hạnh phúc xa xôi

trên cuộc tình cưu mang
mãi mặn nồng tha thiết
là Em
thương - nhớ - yêu
mãi một người - rất lạ
là Anh .

Cao Nguyên



một mình

một mình qua phố giữa đêm
thấy ta và bóng công kênh giữa đường
lá rơi võng nặng hạt sương
tay chao sóng lạnh, lòng vương khói buồn


một mình đếm bước chập chờn
vẫn ta và bóng, thủy chung cuộc tình
ngẩn ngơ mình tự hỏi mình
(trăm năm còn khúc tự tình hôm nay ?)

một mình uống gió mà say
lòng nghiêng theo lá, hồn lay bóng mờ
người ơi! biết đến bao giờ
rượu hồng ta rót, người chờ giao bôi

một mình, chỉ một mình thôi
giữa đêm qua phố với lời thơ say
gọi người theo lá sương bay
mà lòng chợt ấm trong quay quắt chờ .

Cao Nguyên




ngõ xưa


sáng kia ra ngõ gặp người
chiều nay vào mộng thấy cười còn duyên
ngỡ xa từ ấy, rồi quên
ngờ đâu nhịp guốc vẫn trên đường chờ

ngõ xưa nhện đã vò tơ
nên chi rối cả lời thơ trao người
mộng thôi, nhớ quá nụ cười
nhìn chi cho lỡ một đời thương nhau !

Cao Nguyên



thơ giữa tim

buồn về nhanh, sao qua quá chậm
có phải đường trong tim vòng quanh
đi sao hết dốc chờ thăm thẳm
theo nhịp dừng, giọt nước mắt lăn

nước mắt lăn nhanh, sao khô chậm
có phải tình buốt lạnh thâu đêm
ý xôn xao mà lời thinh lặng
đuối giấc nhau rồi, thơ giữa tim

mưa hạt nhẹ, nặng từng cơn sóng
có phải mình nhìn bóng gọi nhau
hương xưa theo thu về, tiếng vọng
gõ giữa lòng thao thức, giọt đau !

Cao Nguyên




giọt thu

Thu vừa về đến ngõ
nhớ ùa chạy vào sân
cửa thơ dồn nhịp gõ
từng điệu buồn bâng khuâng !

thu ơi! chờ thơ với
một thoáng đợi người về
sao rộn lòng bối rối
khi hiên vàng lá me ?

nhờ mây chiều gọi vói
người thương bên kia trời
gió đem lời thơ tới
theo giọt buồn sương rơi !

Cao Nguyên





lỡ mùa

lỡ mùa thưa gởi trầu cau
đành thôi, thương nhớ trao nhau làm quà
đưa người một đoạn tình xa
dưng nghe lạnh buốt chạy qua tim mình

rõ xa còn ngoái tâm nhìn
thoảng hương mà lụy bóng hình trăm năm
lưng ngày vui ngọn tóc xanh
tràn đêm tuổi bạc buồn quanh chân đời

người về náu giữa hồn tôi
nhẩn nha gõ nhịp kinh đời trầm mê
nợ người nồng giấc tào khê
sâu đêm hạt vỗ tâm nghe lạc thần .

Cao Nguyên




ai bảo em ...

ai bảo em nhìn nghiêng
cho vướng anh vào mắt
một thời em hồn nhiên
vì anh mà vuột mất !

ai bảo em mãi chờ
đêm thơ về dỗ ngọt
rồi thiếp ngủ trong mơ
với hờn ghen xa xót ?

ai bảo em mê thơ
nên yêu người đãng trí
cứ thương nhớ vu vơ
trong dòng tình mộng mị !

ai bảo em vào đời
với trái tim chân thật
nên đã biết bao lần
nghe lòng mình bật khóc !

Cao Nguyên


 

viết trong mưa

( thương gởi Hương Phi )

về thăm Sài Gòn giữa mưa tháng sáu
gió quất ngang, im bặt tiếng ve sầu
ghé hiên cũ tìm tuổi đời yêu dấu
bờ vai xưa, tóc sũng nước về đâu ?

*

xe ngược dốc, qua cầu Trương Minh Giảng
tay chạm hờ vạt áo bám yên sau
tiếng mưa rõ mà lời trao rất lặng
môi lạnh run, sao chẳng giục đi mau ...

nhưg chậm thế nào, vẫn về đến ngõ
đến khúc đời quanh, mình bỏ lạc nhau
giờ tìm lại căn nhà xưa, mái đỏ
lặng lẽ nhìn khung cửa, hỏi người đâu ?

*

thời gian nín và không gian im lắng
phố cũ đây, chân lạ lẫm đường xưa
từ giã Sài Gòn, anh mang theo tiếng hát
lời thơ buồn, tháng sáu viết trong mưa !

Cao Nguyên 



môi quen

đã nhiều lần anh về thăm biển vắng
ngồi ngắm em từ những cánh hải âu
ngọn sóng nhớ lăn trầm lăn, thăm thẳm
cuộn tình đi xa lắm, tận nơi đâu ?

biết không thể giữ em mà vẫn nhớ
chờ giữa mơ và đợi giữa lòng tin
ghép thật kín những hạt tình đã vỡ
xây cầu vồng làm điểm tựa yêu em

có thể nào, một chiều rất lạ
anh lại về với biển cùng em
mặc sợi tóc xanh bay theo ngày cuối hạ
gió thu nồng bởi ngọt dấu môi quen !

Cao Nguyên




 

trăng thơ

gặp em anh đã mừng rồi
dẫu hai phía nhớ mây trời chắn ngang
gởi em một sợi nắng vàng
làm cây cầu nối hai trang thơ tình

khởi đi từ lúc bình minh
choàng vai bóng nhớ hát tình khúc mơ
thương yêu tặng cánh môi chờ
góp hương trong gió ủ bờ tim ngoan

chậm nhanh cũng tới hoàng hôn
ngẩn ngơ tiếc một chặng hồng đã qua
phải chi đường mãi còn xa
ta đâu níu vội bóng tà huy bay

mời tình uống trọn lời say
để trăm năm nhớ những ngày dấu yêu
khép mi đón khúc ru chiều
vỗ tâm yên ngủ dưới lều trăng thơ !

Cao Nguyên



bóng thơ

sao em cứ mãi một mình
giữa đêm thao thức ngồi nhìn bóng thơ
nếu em xóa hẳn chữ "chờ"
đâu còn phải khóc giữa thơ và người

bờ môi sẽ hết hổ ngươi
mặn dòng nước mắt, ngọt lời trêu anh
đọc thơ, nhìn bóng vẽ tranh
con tim nhỏng nhẻo theo anh mất rồi

ngủ đi, ngoan nhé cưng ơi
bóng thơ hồng chín chân trời, thấy không 


 Cao Nguyên




chu kỳ

mỗi chu kỳ của mười năm
người gởi mình món quà sinh nhật
gồm mười lời thương chúc
và mười đóa thanh trà

lần gởi quà gần nhất
tháng tám - năm hai lẻ tư
chẳng biết mình có còn cái phúc
được uống trà chu kỳ tới nữa không

mười năm - đường vừa dài, vừa ngắn
ngắn với đời, dài lắm với tình
vì chỉ cần một chu kỳ xa vắng
mình với người, vỡ biết mấy bình minh

thôi thì vui khi mình có thể
mỗi chu kỳ cứ kể đã trăm năm
tham lam thời gian, mình không có lỗi
chỉ tội người, phải nhớ mỗi mười năm!

Cao Nguyên




sương và nắng

hạt sương - còn, hết long lanh
khi không có nắng vờn quanh ghẹo mày
ừ thì, theo gió mà đi
để cho mày biết có gì mà vui

gió xô mày ngã góc trời
đâu còn có nắng mà ngồi mè nheo
hồi còn nắng, cứ làm eo
bây giờ nắng tắt phải theo gió buồn

sắp mưa rồi, có biết không
long lanh chút nữa kẻo đông sắp về
đông về, nắng ẩn mây che
sương còn thương nắng, nhớ về mà thăm

hổng thôi, đợi tới sang năm
chờ xuân rủ nắng tới thăm sương buồn
lỡ khi nắng vẫn ghen hờn
đáng đời sương nhé, hết còn long lanh !

Cao Nguyên



chuỗi hạt sương


tặng em những hạt sương mai
hái trên lá biếc đầu ngày vào Xuân
xuyên sương sợi nắng rất hồng
kết thành chuỗi ngọc ướm vòng cổ duyên

mượn em nửa lúm đồng tiền
ươm bên ngực trái cho quên tuổi buồn
nhắc tình trau chuốt nụ hôn
lỡ quên ngày tháng cũng còn đam mê!

Cao Nguyên






 
 




mưa thu

em thấy anh buồn như thế nào
trong một chiều thu gió lao xao
tên em chạy trên đường mưa rớt
anh đuổi theo mắt vượt qua nhau

sao không vấp cho lòng ngừng lại
khỏi phải nhìn thấy bóng tình đau
cho thương nhớ mãi còn tồn tại
trong lời tình viết gởi cho nhau

*

em biết anh làm sao mà vui
nhìn đêm về theo lá vàng rơi
em thì xa ngoài tầm tay vói
bờ môi tình - vọng khúc chơi vơi

sao yêu chi giữa mùa thu tới
mưa hắt buồn vào trong đêm sâu
bình minh lên vắng lời chim gọi
mình biết tìm lời vui nơi đâu

*

con tim anh chừng như giá buốt
khi em còn theo mưa thu đi
những tia nắng còn hong chân bước
đừng gởi tình lời thơ chia ly !

Cao Nguyên 
 
ước chi

ước chi giữa khung trời nhớ
mình gặp nhau trên sắc biếc của xuân
để quên một thoáng ngập ngừng
mà như triệu hạt buồn nung tháng ngày

ước chi gió nối vòng tay
chạm thôi em nhỉ, đã đầy cuộc mơ
ngực em cắn ngập hồn thơ
và anh say chết bên bờ tim em

phía nào em hỡi! là đêm
góp trăng sao lại đọc tên người tình
rõ ra từ thuở nguyên sinh
anh em, hai đứa - bóng hình đầu thai

say em! nhật nguyệt cầm tay
sáng cùng hai phía không ngày, không đêm
chỉ còn rực cháy giữa tim
một nguồn máu nóng chạy trên dòng tình!

Cao Nguyên
 
 
lời câm

xa nhau, sợ - rồi cũng xa
chạy hoài theo bóng trăng qua mùa về
gọi em nương chút sáng mê
mong manh quá đỗi, tỉ tê riêng mình

em từ đuối giấc bình minh
anh sâu hun hút tầm nhìn hoàng hôn
ghì ôm một nhúm lửa dòn
thổi qua hiu hắt sóng cồn vọng âm

bấu tim, máu giọt đếm thầm
nhớ thương cứa nát vết bầm thời gian
níu trì giữ chút trăng tan
đắp bờ le lói ngăn tràn hư không

trọn tình gieo hạt hừng đông
đầu mai hương nhuỵ sẽ hồng tầm tay
tiếc đêm rớt bóng giữa ngày
em quăng, anh nhặt - vừa đầy lời câm!

Cao Nguyên





em có biết

Em có biết
trên mỗi bước chân xa
anh gieo từng hạt nhớ
những chiều thương trôi qua
tình trổ buồn nhịp thở!

Em có biết
trên mỗi nhánh hừng đông
anh treo từng vốc nắng
hong ấm một cõi lòng
chứa rượu tình mật đắng!

Em có biết
anh bỏ quên trong anh
những lời thơ chưa viết
vì rất dễ nhiệt thành
vắt tim mình khô kiệt!

Em có biết
những đoản khúc buồn em
chảy tràn anh tha thiết
tạo vết xướt qua đêm
chẳng thể nào dấu biệt!

Cao Nguyên





phím đêm

mỗi ngày mong một hừng đông
mỗi đêm chọn một phím lòng ru em

à ơi! đời chảy dòng êm
ngủ đi tình hỡi bên thềm tịnh yên
quên đi mây gió lụy phiền
xoa tâm nõn ngọc hôn triền sóng thơ

à ơi! tình dậy xuân mơ
nở đi hoa hỡi nhụy chờ chót môi
uống rung tận vị bồi hồi
tràn cơn hoan lạc ngập lời chữ tôi

yên nghe hạnh phúc nhẹ trôi
qua từng nốt lặng tuyệt vời phím đêm
cám ơn hào phóng dòng em
xuôi theo nhịp chảy rót thêm ý vào!

Cao Nguyên


 

người và tôi

tội nghiệp tôi hay tội nghiệp người
xa hun hút nhớ, gần ngồi lặng thinh
nhớ ru từng đoản khúc tình
thương vay năm tháng trả hình bóng đôi

chậm, nhanh - người cũng xa rồi
dung nhan ngập lún dưới lời thơ đi
chỉ còn mấy ngọn tình si
mong manh trổ nhánh xuân thì vu vơ

thoảng hương những nét hoa chờ
đếm hoài da diết dại khờ ngón tay
giả quên chợp mắt vờ say
người, tôi - chen những bước gầy, chạm đau!

Cao Nguyên

Nguyệt

gặp em nhân bữa về quê Nội
thấy dáng quen quen gọi cố nhân
em cúi mặt, má hồng bối rối
anh thẹn lời, đổi giọng làm thân

bữa gặp trước tên em dấu biệt
lần gặp sau không biết gọi tên
theo nét em cười mà đoán riết
tên bốn mùa, tên những loài hoa...

anh gọi, em lắc đầu, cười khúc khích:
tên dễ òm mà đoán miết không ra
anh có biết đêm hạ tuần tối mịt
có nguồn gì toả sáng giữa bao la?

à thì ra tên em là Nguyệt
mộng theo trăng vào bến thơ anh
để nỗi nhớ tràn đêm da diết
yêu thương về huyền ảo như trăng!

Cao Nguyên




buồn-em


khi chiều xuống - buồn-em đi lên
bến tương tư nhớ thương giáp mặt
buồn thì nhiều không biết gọi tên
bởi khi yêu, tình hay sợ mất!

lúc trăng lên - buồn-em bước xuống
ômnhớ thương uống những lời Yêu
đang mùa si, nụ hôn ngủ nướng
nên buồn-em, quên một bữa chiều!

Cao Nguyên


 

ngụ ngôn tình


mượn em một chỗ dừng chân
tựa vai thơ ngủ, quên thân thế đời
từ khi chân bật khỏi nôi
ngược xuôi đi giữa dòng đời lạnh hoang

giữa em tôi gối hừng đông
nhìn cây nhân ái nở hồng đức tin
đọc em nghe, ngụ ngôn tình
ngắm em chăm ngọn nhân sinh vườn đời

trong em dòng chảy thơ tôi
rộn làn sóng biếc triệu lời nắng reo
trăng lên mơ cũng về theo
mừng tôi có được chỗ neo giấc tình!

Cao Nguyên





trăng tháng bảy


nếu anh đến sớm hơn người ấy
biết đâu chừng em đã yêu anh
có thể thôi, vì thật rõ rằng
duyên tự dến, làm sao khiên cưỡng

chỉ tội nghiệp tình thơ lỡ vướng
nên trời mơ bỗng sáng diệu kỳ
vẫn yêu em dẫu biết đó tình si
giũa ảo giác mạch thơ còn rung động

vẫn đắm đuối nụ hôn cháy bỏng
trên bờ môi thoáng mỏng như tơ
em là mơ, tình chỉ là thơ
sao vẫn nặng giữa tim lời bối rối

biết không thực vẫn chờ, mãi đợi
lòng rung ngân xao xuyến giữa đêm sâu
mùa tình buồn nhưng đẹp bữa mưa Ngâu
thơ hăm hở ngóng chờ trăng tháng bảy !

Cao Nguyên


 

thuyền em

em như vệt hồng của nắng
chân anh theo bước vui ngày
em như một dòng sông lắng
ru anh xa bến đời say

em như những lời chim hót
anh còn mãi giữa vườn Xuân
em như một làn gió thoảng
anh thôi không ngại vào Đông

với em dường như tất cả
hợp thành giao khúc bình yên
anh quên lời ghi trên đá
lưu truyền cuộc sống ưu phiền

đón anh từ nguồn sông nhớ
vào mai khi vừa rạng đông
nhẹ thôi khéo tình sẽ vỡ
thuyền em hai cánh môi hồng .

Cao Nguyên


 
lỗi nhịp


hôm nay
anh không viết những lời yêu dấu
mà anh nói với em
bằng chiếc máy ghi âm nhỏ xíu
bỏ trong túi áo
bên cạnh trái tim anh

trong khi lái xe
trong khi làm việc
trong khi rong chơi...
tất cả mọi nơi
mọi lúc
anh đếu muốn nói với em
những dấu yêu nồng ấm
như thơ
cho nhẹ đi những năm tháng nặng nề
cho đời thơm
như hương lá cỏ
cho trong lành vô tận
cõi lòng mình
thanh thản
nhẹ như tơ
nhưng chắc bền như thép
những lời tình vượt sóng thời gian

khi anh làm thơ
bằng chiếc máy ghi âm nhỏ xíu
bỏ trong túi áo
bên cạnh trái tim anh

khi những lời yêu thương
anh nói chưa rõ nghĩa
anh cảm nhận từ em
một cái lắc đầu
và tim anh bỗng nghe lỗi nhịp

anh lại nói
rồi anh lại sửa
sao cho những lời tình
nồng ấm tim nhau

rất êm
rất êm
em đi vào giấc ngủ
mang theo những lời yêu dấu
của tim anh

và cũng hôm nay
tim anh đã hai lần lỗi nhịp
một lần vì anh nói
những yêu thương rất dễ tàn phai
một lần nữa
là lúc anh nói
hôn em
mà mắt nhìn đi chỗ khác

em ơi!
một ngày anh yêu em
là thế
Tuyệt vời.

Cao Nguyên 





thèm nắng Sài Gòn

hôm nay sao anh thèm nắng quá
vạt nắng Sài Gòn chảy sáng vai em
vạt nắng hong mềm hương tóc sả
vạt nắng ngào thơm đôi má dậy thì

*
... từ Paris qua Newyork
từ Moscow đến Chicago
từ Hồng Kông sang California...

em gom cho anh
những giọt nắng Sài Gòn rơi rớt
rồi về đây với anh
hai đứa ngồi vẽ nắng Sài Gòn

vẽ nắng nghiêng nghiêng trên triền dốc nhỏ
anh đón em mỗi chiều tan học ở Gia Long
vẽ nắng nhuộm hồng hàng me phố cũ
tay nắm tay đi suốt đường Duy Tân...
vẽ nắng lên tên những con đường cũ
cho anh nhớ về những góc phố xưa
hẹn hò
gặp gỡ

Có chút nắng Sài Gòn
ta ru mình trọn giấc

bình minh nào
hoàng hôn nào
nắng gọi ta đi

rồi cũng nắng
gọi ta về nhớ lại
những ngày vui
thuở đó
chúng mình.

Em ơi!
anh mãi thèm vạt nắng Sài Gòn .

Cao Nguyên 






lục bình tím


Thuở xưa Em, nhánh lục bình êm ả
bày đặt buồn, trổ hoa tím trêu ngươi
nguýt một cái, biến anh thành kẻ lạ
mải miết đi, xa vắng đã một thời!

Sóng năm tháng, chảy bồi hồi vật vã
miết bờ đau, hoa tím đã xa nguồn
nén hương nhớ, tìm môi qua kẽ lá
nụ hôn xưa, chừ đã lịm trong hồn!



Cao Nguyên










thôi em về nhé


Thôi em về đi nhé
anh trở lại rừng phong
chia ly lời rất nhẹ
sao nặng sóng trong lòng?
Chiều xuống dần thật lẹ
chiếc lá rơi nhẹ tênh
nếu em vê quá trễ
gió sẽ buốt vai mềm

Thôi em về đi nhé
anh trở lại với anh
buóc chân buồn quạnh quẽ
chạm hạt sương long lanh

Thu đã buồn như thế
sao còn mãi gọi tên
mà lá vàng cũng tệ
cứ khua mãi không quên

Cho lòng anh luyến nhớ
những giây phút bên em
giá mà không gặp gỡ
xa mãi rồi cũng quen

Thôi em về đi nhé
thương nhớ giữ trong lòng
gọi tên nhau lặng lẽ
qua cả một mùa Đông!


Cao Nguyên 











hành trình cánh chim nhỏ

(mừng tuổi tôi và những cánh chim
biết tự bay theo chiều ngược gió)


con chim nhỏ bay lên - chính nó
bằng đôi cánh mềm còn mịn lông tơ
rớt xuống, bay lên theo sóng ước mơ
muốn xa tổ dẫu thương lời mẹ gọi!

con chim nhỏ cố bay, quên mệt mỏi
gió ngược chiều thổi mất tuổi thơ vui
thẳng hướng bay vượt bến bãi sông đời
đôi cánh mỏng mang hành trang quá nặng!

con chim nhỏ ăn cỏ cay, hạt đắng
sống qua thời cây trắng, đất khô
vững niềm tin vượt gió bão xô bồ
giữ ý chí và thân tâm khỏi lạc!

con chim nhỏ lớn lên nhờ ngược gió
ơn mẹ cha cho nó trọn lòng tin
đã biết bay bằng đôi cánh chính mình
theo sóng ước mơ đi vào hiện thực!

một hành trình không dễ của loài chim
chính anh và em, những người đi ngược gió!


Cao Nguyên





gởi tình theo gió

đất thở cùng em nhịp rung buổi sáng
lá biếc xanh ngời rạng giọt sương mai
rộn rã quá những tia hồng của nắng
chảy giữa em từng bước lặng anh theo

chậm nhịp thở ngày vui không rớt vội
giang tay ra trút hết nỗi ưu phiền
loài chim cũ hát lời ca rất mới
rót vào đời những khoảnh khắc bình yên

ngợp giữa lòng yêu thương trở giấc
hoa cũng cười trên mặt đất đang xuân
lời thơ anh cũng vừa hong ráo mực
gởi tình đi theo gió đến vô cùng.

Cao Nguyên



chia xa

Lá vàng rộn bước chia xa
phút giây gặp gỡ như là thoáng mơ
vòng tay hư ảo như thơ
sao vai mấy sợi tóc chờ còn vương

dấu lời nén chữ yêu thương
sợ con mắt đuối giữa đường tương tư
Thu reo buồn gió tạ từ
em về mang cả giọng cười đi theo!


Cao Nguyên


 

thấp thoáng chân mây


Mười năm xa hút, chừ quay lại
Thấp thoáng em, áo trắng chân mây
Qua ánh chớp xuyên bờ Đông Hải
Thấy nhớ thương vẫn cứ tràn đầy

Em còn nhớ bài thơ ngày ấy
Lời tình hồng trên giấy Hoa Tiên
Viết giữa lúc trăng vừa thức dậy
Anh mong tình sáng giữa vô biên

Thoảng hương đêm Phong Lan cuối Hạ
Đệm chút sương mịn lá Rừng Thu
Vùng hẹn hứa dấu chân chưa lạ
Quên được sao hình bóng một người

Quay quắt nhớ nên lòng cứ thấy
Vóc dáng em thấp thoáng chân mây
Yêu thương lắm nên còn mãi đấy
Nồng nàn em trong giấc mơ say !


Cao Nguyên


 

nợ Tào Khang

( thương tặng Yến Phi )


thuở em mười tám xinh như mộng
ướm nụ cười duyên lúm má hồng
pha chút tình sầu môi mắt mọng
thỏ thẻ lời đốt cháy đêm Đông

mùa nhỏng nhẻo em như sóng vỗ
lay chao nghiêng những cánh buồm mơ
thuyền anh đuối đêm buồn Phố Cổ
neo cuộc tình mỏng một đường tơ

mong manh thế mà thuyền chẳng vỡ
quẩn quanh hoài bên sóng trường giang
Xuân vội vã sợ Trăng quá độ
sóng tựa thuyền nhận nợ Tào Khang !


Cao Nguyên




cõi nhớ


Ly rượu buồn . em cùng anh uống cạn
nhen lứa tình thắp sáng những đêm Đông
tiếng chuông rơi . thong thả gõ mênh mông
vị chát đắng giữa đời . vơi quá nửa !

Hát cùng anh . lời vui mùa hẹn hứa
nối tin yêu vượt sóng giữa tinh cầu
cho ngàn sao thao thức . hỏi vì đâu
xa hun hút vẫn len sầu cõi nhớ ?


Cao Nguyên




từ hai phía


Vào Đông ,

Từ phía Em . mặt trời không chịu mọc
mây xám khô rớt thấp . tuyết vung bay
một mình em . quay quắt một vòng xoay
buồn chóng mặt . buông mình theo dốc nhớ !

Từ phía Anh . mặt trời em vẫn mọc
gió nâng cao mặt đất . đụng hương xa
rạng rỡ quá . tay anh hồng khuyết tật
viết chữ Yêu . cũng mất mấy năm qua !!


Cao Nguyên




nắng Xuân


rộn hồng vạt nắng Xuân - em
xua trôi băng tuyết trên thềm Đông - anh
nụ Yêu xanh nhú đẫy cành
hoa Thương hé cánh vòng quanh nhuỵ Tình
giọt sương óng chuốt bình minh
gió nghiêng mặt lá, chao hình bướm ong
bút vờn Thơ . giữa rạng đông
ngữ ngôn rực chảy tràn dòng Nắng Xuân !


Cao Nguyên



nợ tình


Rủ em vào cuộc chung tình
cộng thương nhớ lại tụi mình chia hai
thơ tình trao gởi xưa nay
kể như là chút gia tài phòng thân

Hợp hôn chia bớt nợ nần
mỗi người một nửa cổ phần tương tư
nụ hôn mơ ước bù trừ
cho vào trương mục khóc cười có nhau

Duyên thơ dành dụm bấy lâu
trao qua đổi lại đã sâu đậm tình
tội con tim của tụi mình
nợ nhau nhiều quá nên hình như ...Yêu !


Cao Nguyên


 

hạt buồn


Trên dòng chảy tháng năm
mùa buồn đong giáp hạt
yêu thương lời sa mạc
khao khát mãi nguồn mưa

Gọi em vào nỗi nhớ
anh viết tiếp dòng thơ
đã bao lần dang dở
vì hờn giận bất ngờ

Mùa Đông nào cũng vậy
tuyết tràn ngập lối đi
rét cào đêm thức dậy
thương loài chim thiên di

Tổ nằm chưa ấm lá
lạnh phả tím chân mây
bóng tình theo gió ngã
xa quá một vòng tay

Nhớ ! Chao ơi nỗi nhớ
xuôi ngược chảy vào thơ
mong một lần gặp gỡ
Em ơi ! biết bao giờ ?


Cao Nguyên


 

thôi miên


Tiếng guốc em gõ hoài âm điệu nhớ
dẫu đã qua thời áo trắng thôi miên
đôi mắt biếc tưởng chừng như có lửa
đưa nồng nàn, xao xuyến chạy vào tim

chạy mải miết theo thời gian rất vội
thoáng mơ thôi mà đã mấy mươi năm
lá me vàng trên tóc xanh, tóc bạc
chọn màu nào lòng cũng thấy bâng khuâng

xa lắc thế tưởng chừng còn rất mới
gót hồng qua, tiếng guốc vẫn âm vang
tội nỗi nhớ, theo Phố buồn mãi đợi
áo trắng xưa và ánh mắt thôi miên !


Cao Nguyên


 

về Miền Tây


Bữa nào về lại Miền Tây
thăm người Em gái tóc mây dịu dàng
chừ Em trên chiêc đò ngang
mình về đi dọc theo hàng dừa xanh

Nhớ xưa mực tím vẽ tranh
tặng Nàng một cánh phong lan tuyệt vời
Rồi xa . Mất hút giữa đời
đến khi gặp lại thành người " Đồng Hương "

Chẳng gì, cũng một lần thương
nên chi nhớ, muốn tìm đường về thăm
nếu nhằm đúng dịp giữa Rằm
mình tìm lại cảnh cùng Nàng ngắm Trăng

Thế nào Thơ cũng lần khân
viết lời tình cũ gởi thăm Bạn hiền
cuối Thơ ký chữ " Chim Quyên "
chắc Nàng sẽ nhớ tên riêng của mình !


Cao Nguyên


 

ru nhau

cám ơn em - những lời ru
đêm qua anh ngủ mộng từ môi em
nụ hôn rơi vội hồn nhiên
chạm thôi, rất khẽ . mà tim ửng hồng !

đốt đi em . ngọn sầu Đông
cho tan giá lạnh giữa dòng tình vui
ru em . anh lại mượn lời
từ bài tình khúc tuyệt vời của em !


cao nguyên





gánh mơ

( Tặng Cô em gái Tây Đô
uống nước Sông Cửu, Mê thơ Sông Đà )



mùa Xuân đậu xuống vai em
nhắc hương da thịt đừng quên tuổi hồng
gánh mơ rảo bước theo chồng
ngực căng hưng phấn . nghe đồng lúa ca

Cửu Long ơi ới Sông Đà
chẻ đôi bím tóc đuôi gà trao duyên
chung chia quá đỗi ưu phiền
tội em tuổi ngọc . đong riêng hạt buồn

dấu đêm nước mắt trong lòng
canh chừng từng bữa hừng đông vì người
nay Đông khắc nghiệt qua rồi
anh đem tuổi ngọc, tiếng cười trả em

vui Xuân mượn rượu hồn nhiên
quàng vai nhau uống trên miền cỏ xanh
nghe em hát giọng chân thành
gánh mơ rảo bước theo anh về nguồn !

Cao Nguyên


 

trên dòng Volga



tựa vai uống chén ruợu hồng
nhắc duyên ngay cũ trên dòng Volga
chờ thuyền lỡ một chuyến qua
lạnh chiều . nhờ ấm hương trà mà quen

thương yêu theo sóng trăng lên
tương tư từ độ nhắc tên nhớ người
thời gian gõ nhịp đầy vơi
không gian chứa chật những lời tình thơ

xa thương, cách nhớ , yêu chờ
nghe từng nhịp thở bên bờ sông xưa
mong trời chậm lại mùa mưa
cho tình theo nắng ghẹo đùa môi duyên

chúc mừng Xuân ở giữa em
chân reo nắng mới, đời quên tuổi buồn
trao em vẫn những đóa hồng
kèm theo dấu ái trên dòng Volga !


Cao Nguyên



















 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét