Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

THƠ ẢNH



Thơ Ảnh


Thơ Ảnh
Ảnh: Võ Thạnh Văn & Thơ: Cao Nguyên



Chim Sầu Trốn Tuyết

Yên chí nhé - con chim sầu trốn tuyết
anh sẽ tìm hoa nắng sưởi hương em
đừng dẫm trên những nhánh vỡ sông đêm
dòng băng lạnh cuốn em vào giấc lạ

Ủ cho ấm lời tình nơi bến Hạ
quên đi mùa nghiệt ngã chảy qua mê
trăng mãi xanh trên sóng lá Đi - Về
sương Thu vỡ môi còn reo lấp lánh

Thương nhớ lỡ làm sao mình trốn tránh
nặng lòng hoài gồng gánh hạt tương tư
gió Đông lay chân tóc chẻ nụ cười
đêm lặng lẽ dấu buồn sâu mắt biếc

Thương em quá - Con chim sầu trốn tuyết
còn mang theo tha thiết những lời yêu
hăm hở anh gọi nắng cuối chân chiều
hong tổ ấm đón em về trước hẹn !

Cao Nguyên


Thơ Ảnh




Hạc Vọng

còn nguyên em, nỗi nhớ nhà
còn nguyên anh, những thiết tha cội nguồn
nguồn nhà, hiện mỗi chiều buông
mắt vần mây tím điệu dồn cố nhân

bước thơ phát khảo bồn chồn
ngõ ròng sương khói tỏa ngân tơ vàng
gương lồng điểm khuyết tư trang
huyền duyên đài các vỗ tràng gấm thêu

còn nguyên bóng, dáng mỹ miều
hành trang tuổi ngọc vút diều khỏa bay
còn nguyên hình, rượu thời say
đậu lưng quán cóc nhìn ngây tầm hồng

nhớ nhà, nguồn cội mênh mông
dọi lòng lư thảo nỗi bâng khuâng chiều
thu nguyên hạc vọng cung tiêu
trỗi dư thương khúc rong đều bóng câu !

Cao Nguyên


Thơ Ảnh




MƯA

mưa! mưa! mưa em, trời mưa ...
Có phải nhờ mưa mà mình gặp nhau? Gặp giữa đời thường, gặp trong thơ. Với đời thường, hay trong thơ, mưa dễ thương khi mưa vừa đúng lúc, mưa vừa niềm mong. Lãng mạn, nhẹ nhàng và thích thú, như hồi biết tựa đầu vào nhau dưới cái tán dù nhỏ xíu, thèm nhìn giọt nước lăn theo sợi tóc em chảy xuống vai trần.

mưa! mưa! mưa em, trời mưa ...
Câu thơ giản dị mà dễ thương quá chừng, dễ thương như em chưa tùng trau chuốt để đỡ vướng bụi đời, khỏi nhìn vào gương thấy mình lạ hoắc. Bởi dễ thương vậy, nên anh sợ em sũng ướt trong mưa khi anh ngoái nhìn em vừa ra khỏi cửa, ra với thiên nhiên với trời rây nắng. Vậy mà gió đã lay mưa, cho anh có cớ làm vừa lòng em.

mưa! mưa! mưa rộn đường thơ
Trong thơ anh, có những cơn mưa buồn nặng trĩu. Viết rồi, chẳng lẽ xóa đi. Dẫu gì, những giọt mưa Ngâu vẫn còn tồn tại, cho thơ có cớ nắm lại bàn tay vuột qua một thời, vuột qua một đời! Mà không quên, để lòng tự nhủ: âu đó cũng là một kỷ niệm đẹp. Một chuyện tình đẹp tựa vào lưng huyền thoại.

tặng em những sợi mưa Ngâu
anh vừa hái được trong màu thời gian
Thật tình, anh muốn viết về những điều nhẹ hẫng như mơ. Nhẹ hẫng như nụ cười em, như tiếng chim hát trong vườn thơ:

có tiếng chim hát vui buổi sáng
trong khu vườn anh đang gieo thơ
Mỗi cơn mưa, báo một vụ mùa, báo một khoảng thời gian vừa vụt qua, mất hút. Để thấy tiếc hay là thấy sợ những mắc xích thời gian siết lại, cuốn mình quăng vào cái trũng hư vô!
Vậy mà anh sợ không gian hơn là thời gian, vì trong không gian luôn có những nghi hoặc kể cả sự nghi hoặc niềm tin:

chữ em là thánh thể
người nói đó bụi trần
lời anh là sông bể
kẻ nghĩ đó vực thâm

ta với ta là bạn
anh với em là tâm
đời nghìn năm phỉ báng
trên năm tháng hương trầm

Thời gian ươm mầm, thời gian kết nụ trỗ hoa. Không phải là vui hơn sao, và nắng, và mưa dự phần vào sự tái tạo niềm tin trên những úa tàn. Hãy nhận sự vươn lên, đừng nghĩ về sự hủy diệt dưới sức hút khắc nghiệt của đời.

em có thấy một dòng sông mới
dâng phù sa vào gốc mạ thơm
trên cánh đồng anh vừa nghĩ tới
không hề lưu dấu vết căm hờn

Time goes, you say? Ah no!
Alas, Times stays, we go.

Thời gian qua? Nàng ơi...
Không phải,
Chúng ta qua, Thời gian ở lại.

Lời trong bài "The Paradox of Time" của Henry Austin Dobson hay tuyệt vời phải không em!

Dưng không, chiều nay sao thấy buồn chi lạ, khi ngoài trời mưa Xuân lay bay. Lại phản phất những dòng chữ qua mưa tạt vào mái hiên xưa.

mưa! mưa! mưa rộn đường thơ
về mai em nhé, ngõ chờ nắng hong!

Tháng Năm, không phải là năm tháng
chỉ là Tháng Năm còn những cơn mưa
để anh có cớ làm vừa lòng em
dưới tán dù nhỏ xíu

mưa! mưa! mưa em, trời mưa
nép gần lại chút cho vừa ấm nhau!

Cao Nguyên


Thơ Ảnh




Niệm Khúc

em đã viết cho người "niệm khúc"
đến bao giờ, viết niệm - khúc - cho - anh
người trót yêu trong mùa khổ hạnh
nên cuối đời đánh mất an nhiên

giữa thiền khúc còn nghe tiếng động
mỗi cựa mình từ sóng tâm em
sâu trong đêm tình còn vương vấn
từng hạt nồng thắm ấm môi quen

chập chờn sáng ánh đèn thật, ảo
bén lửa trần cháy áo niệm thân
lòng ngỡ quyết hư không nỗi nhớ
tiếng cười em khua vỡ đạo tràng

nhắc tình huyễn cho lòng đỡ sợ
mà mơ về vẫn nợ bóng em
nợ cho đến sau cùng nhịp thở
từ cõi riêng em mở được hồn anh

hãy làm dấu hồn anh bằng niệm khúc
sau hóa thân không sợ phải ru nhầm
gặp em nhé, chỗ chờ bên trái ngực
vội vàng lên, kẻo lỡ phút di ngôn !

Cao Nguyên


Thơ Ảnh




Lục Bình Tím

Thuở xưa Em, nhánh lục bình êm ả
bày đặt buồn, trổ hoa tím trêu ngươi
nguýt một cái, biến anh thành kẻ lạ
mải miết đi, xa vắng đã một thời!

Sóng năm tháng, chảy bồi hồi vật vã
miết bờ đau, hoa tím đã xa nguồn
nén hương nhớ, tìm môi qua kẽ lá
nụ hôn xưa, chừ đã lịm trong hồn!

Cao Nguyên


Thơ Ảnh




Thi Sử

theo dòng thi sử xem kỳ tích
trống Phú Xuân, vó ngựa Thăng Long
thuở dựng nước trời xanh ngọc bích
thời xây non đất ánh hồng tâm

truyền thuyết Âu Cơ, lời linh hiển
kẻ lên non, người ra biển tạo đời
kẻ lên non quên lời mẹ dặn
khi vỡ nương, chặt đứt dây nôi

đất vỡ mạch, đời lầm than quá đỗi
hồng hạc bay cánh mỏi nhớ rừng ngô
trên phế tích quách thành chen cỏ rối
người trầm ưu, mùa đợi gió hong mồ

nghiêng bia vỡ, soi trăng tìm cổ tự
viết lại dòng thi sử đã mờ rêu
thắp sáng trầm hương ngày tháng cũ
rọi đường cô phụ trở về kinh!

Cao Nguyên


Thơ Ảnh




Phù Sa

phù sa ơi hỡi phù sa
vàng xưa thẩm đỏ sông Trà Khúc tôi
đồng xanh nay hóa mộng rồi
lúa lên đòng quéo dưới trời hạ nung

gió lay không đủ lá mừng
đường lên mùa gặt chập chùng mồ hôi
thương bàn tay trẻ mồ côi
đợi quơ quào nhánh lúa trôi mót về

theo đời lếch thếch lê thê
quệt dòng nước mắt ê hề đỏ au
ngày đi bước hẩng chùng đau
đêm mê sảng gọi ơi màu phù sa

phù sa ơi hỡi phù sa
chờ mưa đất trở sông Trà Khúc xanh!

Cao Nguyên


Thơ Ảnh




Bóng Tâm


nâng tóc bạc ngang trời hứng gió
ngẫu khúc thơ trước ngõ tà huy
chạnh bước chân người qua bóng đổ
dung nhan xa, đành đoạn xuân thì

gom hương rượu chân trời viễn xứ
chuốt cho say nhừ tử thời gian
tựa hoang phế điêu tàn mà ngủ
quờ quạng ôm nhật nguyệt hào quang

dụi con mắt trần gian cát bụi
nghe chua cay rơi dội hình hài
mơ nằm giữa quan tài đất mẹ
tỉnh dậy nhìn quạnh quẽ quê ai

chưa bao lăm, trí thần đã tệ
nghe hoàng hôn quên chuyện bình minh
bước quanh quẩn thấy hình cũng xế
bóng tựa tâm kể lể chuyện đời !

Cao Nguyên


Thơ Ảnh




Rượu Mặt Trời


ta còn một chút lòng ngây
rủ người một bữa uống say lịm đời
rượu? không, ta uống mặt trời
say cho ngượng mặt ý lời dối gian

nề hà chi khoảng không gian
cứ say trên bãi điêu tàn thuở qua
uống cho nắng rợn vàng da
vết đau chủng tộc vỡ òa máu rưng

uống cho tê liệt tận cùng
con đường nước mắt đã từng xót xa
say cho ta biết còn ta
sau cơn hồng thủy tràn qua núi đồi

rót tràn đêm, rượu mặt trời
uống đi người hỡi một đời mấy khi
say quên mặt đã lầm lì
biết ta chưng hửng đã đi vào đời

uống đi, say nhé người ơi
giữa ta có ánh mặt trời xuyên tâm
nóng ran như vết đạn găm
tim đau nhói ngược, bạn trăm năm rồi!

Cao Nguyên


Thơ Ảnh




Ẩn Cư


mai anh cùng chữ ẩn cư
rảnh, mời em ghé cội từ thăm anh
qua vừa quá quãng âm thanh
sẽ nghe chuông tịnh gõ cành liễu sương

giọt rơi thánh thót vô thường
mở ra lối dạo trong vườn chân như
trà đàm nơi quán đạo thư
thơ chờ em ướm bút từ phổ thanh !

Cao Nguyên


Thơ Ảnh




Ôm Trăng

thời ta sống dường như mùa nguyệt tận
nên người chờ một bữa được ôm trăng
biết không thể mà còn nuôi khát vọng
được một lần lịm chết giữa vinh quang

dẫu vinh quang đã là cơn huyễn mộng
người vẫn chờ hóa kiếp cuộc lầm than
như mơ thấy thiên đường trong cuộc sống
giữa khi đời là địa ngục trần gian ...

từ thuở mơ được làm người-phù-đổng
người đã nhìn sông núi ngập điêu linh
nhưng tiếc nỗi đôi cánh trần quá mỏng
vừa chớm bay, cánh gãy trước bình mình

sau hoàng hôn, tựa mình trong bóng tối
nhìn trăng lên, biết có mặt trong đời
đêm gập mình đau, uống lời hấp hối
thoát ra từ muôn lối bạn đi qua ...

trong mê sảng mơ ôm trăng mà ngủ
cho hào quang bao phủ xác thân mình
hồn bay thoát qua ngưỡng đời bức tử
quên sau lưng tiếng hú của loài kênh

đáng gì đâu, niềm tin như hạt cát
giữa mênh mông sa mạc những hoài nghi
khi lịch sử không có gì để nói
trước trăm nghìn câu hỏi của hồn oan !

Cao Nguyên


Thơ Ảnh




Tạ Ơn

ra mà xem, dấu yêu ơi
mặt trời trong tuyết, tuyệt vời sáng nay
long lanh từng sợi nắng đầy
nối trời với đất trong ngày Tạ Ơn

*

Tạ Ơn đời xóa căm hờn
gieo hoa nhân ái ngát vườn nhân sinh
Tạ Ơn cha mẹ sinh thành
nuôi con lớn giữa ngọn ngành quê hương
Tạ Ơn người gởi yêu thương
trong dòng ân nghĩa trên đường tình đi
Tạ Ơn dòng thác lương tri
vẫn nồng nhịp chảy giữa nghi vấn đời
Tạ Ơn bằng hữu quanh tôi
chung chia vinh nhục buồn vui cõi người
Tạ Ơn đất, Tạ Ơn trời
cho tôi còn đứng giữa đời hôm nay

xuyên qua hạt tuyết hồng bay
gởi lời chân tín trong ngày Tạ Ơn !

Cao Nguyên


Thơ Ảnh




Phù Sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét