Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

THAO THỨC

      THAO THỨC ( trang 2 )
         
Đà Lạt và hoa tuyết bay
mai em về Đà Lạt
ngạc nhiên reo: Ồ! hoa tuyết bay
huyền thoại đấy, từ quê hương đổi khác
thuở Đồi Cù mất dấu những hàng cây!

như anh thảng thốt gọi: Ồ! sa mạc
khi ngắm nhìn Đà Lạt hôm nay
Thung Lũng Tình Yêu - lá khô, cỏ nát
tự hỏi mình: quê cũ có còn đây?

Đà Lạt chập chùng núi xanh, mây thắm
rừng hoa xưa đang ngàn cánh tuyết bay
để biết đường đời buồn thăm thẳm
còn cưu mang thêm đoạn tuổi lưu đày!

hoa tuyết trắng bay dưới trời Newyork
Đà Lạt xưa rừng xanh bóng cây
anh đang ghép những buồn vui mặt đất
từ hôm qua và mãi tới sau này!

để mai em về Đà Lạt
vẫn còn reo: Ồ! hoa tuyết bay!

Cao Nguyên


ngày tháng lênh đênh

ngày tháng ấy, lênh đênh rừng Việt Bắc
đạp gai thù ngàn vết cắt tươm da
chim nhìn ta, ngớ ra loài thú lạ
ngậm trái đời, nghe chát quá hương xưa

ngày tháng ấy, lênh đênh mùa biển động
mắt chia đôi nhìn sóng cuộn gần xa
tâm nôn mửa, trí ca lời hành khúc
ép niềm tin giữa ngực máu òa rưng

ngày tháng ấy, lênh đênh miền đất lạ
tiếng cười quen sao đã lạc quê hương
chân buốt giá, lòng còn nung lửa hạ
nửa đời ơi! vật vã cõi yêu thương

giữa ngày tháng của lênh đênh vô tận
ta nhớ từng khát vọng mọc trên xuân
thương ngọn lúa lên đòng bom cắt ngọn
mùa hồi sinh ngày mọn đã dần lưng!

Cao Nguyên


phù sinh
đã đời đi biệt mù tăm
chừ về banh mắt ngỡ ngàng xóm thôn
gặp quần bé lủng hở trôn
bỗng dưng quá khứ níu hồn tuổi xa

một mai còn rỗi bước qua
bật cười chưng hửng giữa xa và gần
xa từ đời nặng đong, cân
gần trong thất lạc những phần mộ quen

chút hương bưởi chảy dọc thềm
trộn mùi rơm rạ thốt nhiên mủi lòng
xưa đi. vượt cuộc bão giông
trượt cơn địa chấn miết rong cõi người
nay về. hình bóng gãy đôi
chông chênh sau trước, lở bồi thất kinh!

tìm em con nước trở mình
quặn từng đợt sóng nhục hình trăm năm
nhắc nhau chỗ đớn đau nằm
duỗi chân tay chạm đúng lằn phù sinh!

Cao Nguyên


đo thời gian
có những con người
suốt đời đo thời gian
bằng cái bóng của mình
và thức giấc
theo tiếng gà gáy sáng
từ bên nhà hàng xóm
vọng sang!

ta có nên tặng cho họ niềm vui
với tiếng gõ tí tách
của chiếc đồng hồ đã cũ!

*
có những con người
suốt đời đi chân đất
gót da nức nẻ dọc ngang
quật quần tất bật
theo sau người thợ gặt
mót lúa nuôi con!

ta có nên tặng người đôi dép
làm bằng hợp chất tái sinh
đã lỗi thời trang điểm!

*
nhiều người hỏi lẫn nhau
(sao trăm năm vẫn vậy?)
kệ họ đi
hỏi cũng như không
chỉ biết ở quê tôi
có những con người như thế
vẫn chân đất
đo thời gian
bằng chiếc bóng của mình!

cũng may
mặt trời còn mọc
người đi
bóng quẩn quanh chân!

Cao Nguyên


công hầu

giữa đêm ngồi nói chuyện công hầu
với bóng ta và tiếng vó câu
thanh gươm treo hút trên vành núi
ánh thép còn ngân âm vết đau

vó ngựa gõ dồn lưng dốc sỏi
bụi đỏ cồn tung quay bóng lau
tiếc rượu công hầu chưa cạn lối
đành đoạn xa hình bóng vó câu!

Cao Nguyên


B Ã O
cơn bão số 1 - 1945

Ta văng khỏi nôi
bò trên mặt đất
tay lau nước mắt
tay giành miếng ăn
trong chân thú vật

cơn bão số 2 - 1954

xóm làng cháy đỏ
giữa đống tro tàn
ta đã thấy
những cánh tay người
cháy thành than
những khuôn mặt người
lạnh lùng như đá

cơn bão số 3 - 1965

thác lũ cuốn ta đi
theo đám người
chân giày da
đầu nón sắt
đối mặt với kẻ thù
mã tấu, lưỡi lê
hầm chông, lựu đạn

cơn bão số 4 - 1968

mặt đất chuyển rung
ầm ầm pháo nổ
xác thú, xác người
vướng trên đường phố
nóc giáo đường loang lổ
vết đạn như hoa

cơn bão số 5 - 1972

lửa cháy trên mặt người
như giòng sông đỏ
chảy trên cuộc đời
chảy trên phận người
vợ tìm chồng
cha tìm con
người nhìn người ngơ ngác
nhìn quê hương
đổ nát dưới chân mình

cơn bão số 6 - 1975

cơn đại hồng thủy
nước trào qua chiến lũy
phá ngã pháo đài
cuốn trôi vũ khí
bầy quạ đen gào rú
trên bãi chiến trơ vơ
trại giam và nhà tù
dẫy đầy trên núi

cơn bão số 7 - 1985

sóng vỗ dưới chân
mưa phủ trên đầu
nước biển và nước mắt
đập vỡ thân tàu
tiếng sóng hòa tiếng thét
xé nát tim người
lòng phẩn hận
trào lên trên sóng!

Cao Nguyên

THAO THỨC

náo nức hội trăng rằm (mến tặng Hồ Trường An và những ánh trăng)
náo nức người ơi! náo nức đời
náo nức như thời vượt trùng khơi
náo nức như tuổi chờ xuân tới
vỗ văn thơ náo nức từng lời

rót đầy nhé vào nhau náo nức
những tiếng cười trong mắt long lanh
như chưa từng một lần biết khóc
như chưa từng nghe đời lầm than

náo nức người ơi - hội trăng rằm
với thơ văn, với tình thân thương
như thảo nguyên xanh thơm cỏ mới
mỗi ý lời, mỗi độ sắc hương

uống nhé anh em, rượu hồng náo nức
thấm chân tình bút mực thơ văn
đam mê trỗ hoa đàm giữa ngực
ngát hương quê vừa lúc trăng về

trăng mọc phương Đông, lặn trời Tây
trăng mọc trời Tây, lặn phương Đông
vẫn mãi sáng ánh hồng trong mắt
chứa yêu thương, chữ nghĩa vô cùng

náo nức người ơi, náo nức say
nghe tình thơ hát giữa tim này
với trăng, với cả hồn dân tộc
chuyển mạch từ quá khứ vào mai

tạ ơn đời! tạ ơn lòng trăng
văn thơ đi qua bao thăng trầm
mỗi lời ý một vầng tỏa sáng
giữa đêm vui náo nức hội trăng rằm!(*)

Cao Nguyên
___________________________

(*) náo nức hội trăng rằm
Bút khảo của Hồ Trường An viết về 7 cây bút:

Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội - Bình Nguyên Lộc
Vi Khuê - Trương Anh Thụy - Nguyễn Thị Thụy Vũ
Trần Bích San - Nguyễn Thị Ngọc Dung


mộ sầu

trừ khi ngươi là thiên sứ
đừng bao giờ hỏi tại sao
ta ngồi chong đèn lữ thứ
chiêu hồn viết khúc mộ sầu

trừ khi ngươi là vó câu
đừng bao giờ buông cương vội
lòng ta chẳng biết về đâu
giữa đời mù sương vạn lối

trừ khi ngươi là vết thương
đừng bao giờ nghe nhức nhối
hận thù vết cắt còn bương
yêu thương rịt hoài đã mỏi

trừ khi ngươi là thơ ta
đừng đi ngang vùng hủy diệt
trước sau một đời cũng qua
tội chi ngắm nhìn bi thiết

ơi này thiên sứ vó câu
mang theo vết thương về đâu
mà còn dư âm hủy diệt
thẩm sâu dưới đáy mộ sầu!

Cao Nguyên


cổ thi
phải chi ngày chẳng mệt nhừ
đêm nghe tình hát mộng từ chân duyên
quên đời vừa ngấp nghé nghiêng
chỉ hình đối bóng mà huyên thuyên lời

phải chi ngày dợm tốt trời
đêm dư sức vượt đời khơi khơi buồn
tha hồ thơ nõn nà buông
dọc theo thiên lý ngựa giòn vó qua

phải chi ngày góa phụ xa
đêm gom thư cảo ta bà đốt chơi
tàn tro chôn khuất lệ ngời
phẳng lì bia đá nhạt lời di ngôn

phải chi mai ửng trời hồng
bạn ta đối ẩm ngẫm dòng cổ thi
rảnh tâm thăm cuộc triều nghi
ngắm trăng văn hiến tương tri khói trầm!

Cao Nguyên


du ca
anh - chiếc đàn guitar
em - một cây sáo trúc
ta - dòng thơ ngạo cuồng
đã lên đường du ca!

1-

hát cho rừng núi nghe
hát chờ đêm bạn về
hát quên ngày hoang vu
hát giữa thời hôn mê!

hát cho đồng loại nghe
hận thù và dối trá
hát cho bạn bè vui
vơi đau thương ngậm ngùi!

2 -

thuở ấy thơ ta - lời trộn lửa
cung đàn anh - nửa máu nửa hồn
tiếng sáo em - chập chờn tiếng khóc
rong lời ca vào đêm vô biên!

hát trong mùa Xuân điên
hát giữa Hè đỏ lửa
hát trên miền cao nguyên
hát bên niềm cô đơn!

3 -

đàn anh vỡ trong đêm thoát ngục
cây sáo em chìm vực trùng dương
ta vỗ tay không - hát lời thao thức
hát nhớ núi rừng - mênh mông quê hương!

Cao Nguyên

THAO THỨC

cầu mong
Hoàng Sa em hải đảo cát vàng
đứa con xinh của Mẹ Việt Nam
đang hứng chịu cuồng tâm giông bão
đất quặn đau sóng cuộn trào dâng

Trường Sơn anh một dãi núi rừng
đang kiên tâm chống lũ xói mòn
búa rìu vô đạo luôn tàn phá
trên tấm thân đầy vết đạn bom

chỉ tại ngày xưa Cha Mẹ thương
gia tài chia bạc biển, vàng rừng
người tham đâu dễ ngưng đào xới
anh em mình đau vết thương chung

cầu mong anh em nhà Việt Nam
thoát điêu linh không còn lầm than
bình yên sống trong hồng ân Chúa
ngân lời chuông vang đêm Giáng Sinh!

Cao Nguyên
Mùa Giáng Sinh 2007


niềm đau khinh bạc
một chiều thất nghiệp ta lang thang
gặp Bùi Giáng trên cầu Trương Minh Giảng
nhà thơ quét rác giùm thiên hạ
giữa Sài Gòn vật vã cơn say!

như thể mừng nhau chưa kịp chết
sững mắt nhìn sâu gật gật đầu
mừng nhau còn theo đời lếch thếch
còn miếng cười méo lệch cũng đem khao!

người khao ta niềm đau của rác
ta khao người tia mắt đỏ au
người khao ta cái nhìn vân hạc
ta khao người tiếng nhạc vó câu!

quà khao nhau gói trong thời gian
không nỡ bỏ, người đem về đất
không đành quên, ta cất vào tim
đất giữ người im, tim ta thổn thức!

chiều nay nhớ quê, ta lang thang
đọc thơ Bùi Giáng bên dòng Potomac
nghe lời đau, niềm đau khinh bạc
Có mùa xuân mà dẫm nát không hay!(*)

Cao Nguyên
------------------------------
(*) Thơ Bùi Giáng

người tình trăm năm (nhớ chị tôi- người bên kia trời)
bốn-mươi-năm anh đã xa đời
sao em nước mắt còn chưa vơi
như thanh gươm cài bên yên ngựa
vẫn sáng ngời đêm trăng ngàn khơi!

đã bốn-mươi-năm anh về trời
sao đất còn chưa nguôi vết thương
như lửa hờn căm luôn ngún cháy
trên đống tro điêu tàn quê hương!

từ biệt nhau từ năm Mậu Thân
sao yêu thương còn nghe thật gần
như anh em vừa đưa tay vẫy
trên lưng chiều cao nguyên bụi hồng!

anh bây giờ đang trong mênh mông
sao nơi đây em còn hằng mong
chiến mã hí vang trời gió lộng
đưa anh về trong đêm tình nhân!

về nhé anh! người tình trăm năm!

Cao Nguyên
Valentine 2008


niềm đau
tay muốn viết mà lòng như đã mỏi
vói được sao từng khát vọng bay cao
ta nhìn ta giữa trăm nghìn dấu hỏi
mai về đâu từ những nỗi niềm đau?

đau từ thuở xa rời sông núi Mẹ
quê hương nghèo quạnh quẽ cả niềm tin
ai đã hỏi và ta từng kể lể
tháng năm buồn và mặt đất điêu linh!

ta hỏi ta lặng im không tiếng vọng
lầm lì đi qua cuộc sống lầm than
thuyền nhân ái lướt ngang không sóng động
khung trời mơ lịch sử xếp từng trang

từng trang gợi nhớ thương từ dĩ vãng
người người đi vỡ rạn biết bao lời
vết thương vỡ máu buốt ngời dấu đạn
bạn bè xa thất tán giữa tim người!

người đấy chứ - cố nhân ta ơi hỡi
dặm đường xa, thân gởi cõi người ta
nghe từng chặp xót xa dòng hệ lụy
đau thương oằn thế kỷ những thời qua!

qua thời qua, trước sau đều vời vợi
niềm tin yêu sương khói có gì đâu
Cháu Con ơi! có nghe lời ta nói
trả lời đi - câu hỏi của niềm đau!

Cao Nguyên


nỗi nhớ khôn nguôi
1 -

mới Tháng Hai, đã nhớ Tháng Tư
chưa qua Xuân đã chết nụ cười
trời gió chướng - được mùa nước mắt
tràn qua tim, chảy suốt đời người!

từ Phố Bolsa - nhìn thấy lửa
cháy đỏ trời dọc theo Sông Ba
bạn bè chết, nhớ tên từng đứa
gọi nhau vào bi khúc xót xa!

2 -

giữa Tháng Hai, đã nhớ Tháng Tư
tại ký ức nhầm ngày, lộn chỗ
hay đến kỳ siêu độ bạn ta
bốn - mươi - năm tìm không thấy mộ!

nỗi buồn ấy hiển nhiên có thực
ai không tin - cứ hỏi bạn ta
viên đạn nào bắn vào giữa ngực
khi tim còn dồn nhịp thiết tha!

3 -

Tây Nguyên ơi! gót hồng, đất đỏ
vội vàng chi đi chẳng giã từ
để bây giờ còn nghe tiếc nhớ
núi rừng xưa in cả bóng người!

Ruộng Đồng hỡi! luống cày vỡ đất
gieo cho xanh hạt giống Tin Yêu
từ mỗi chỗ đau buồn rất thật
triệu đoá hồng Nhân Ái mọc lên!

Cao Nguyên


tiếp bước
Tráng khúc thơ treo đầu súng
chân còn vững nhịp Quân Hành
trăng soi hồng bia đá dựng
sao ai nói núi sông buồn!

Khắp nơi vang lời hy vọng
Việt Nam Tổ Quốc Vinh Quang
Tuổi Trẻ vươn vai Phù Đổng
sao ai nói mộng xưa tàn!

Từ trong màn đêm bi hận
vùng lên theo nắng Xuân về
điệu kèn giục theo trống trận
cùng đi nối mạch tình quê

Tâm thơ gởi người Bạn Trẻ
mừng mai vào lễ xuất quân
nối bước tiền nhân ngạo nghễ
lên đường bảo vệ Quê Hương!

Cao Nguyên

THAO THỨC

tiễn bạn cùng thời (tưởng nhớ Hiếu Anh, Vương Đức Lệ, Hoàng Trùng Dương)
Bạn cùng thời bỏ ta đi
về bên kia núi còn gì để vui
biệt ly lời ý ngậm ngùi
áng thơ gác bút bồi hồi cố nhân!

Bạn cùng thời khóc cười chung
mệnh ta, vận nước đã cùng cưu mang
lệ buồn thẩm thấu trần gian
còn vương thương khúc bạt ngàn núi sông!

Bạn cùng thời về hư không
khép tròn cõi tạm một vòng tử sinh
bỏ qua thời ngắm tuổi mình
chân mây cỡi hạc đăng trình chân như!

Xác thân hạt bụi trầm du
hồn phiêu lãng cuộc nhã từ tâm an
chân kinh vọng niệm hương ngàn
tiễn người về chốn vĩnh hằng phúc yên!

Cao Nguyên
Mar29,2008


Đất và Người
người ra đi
nhớ quê hương ở lại
kẻ ở lại
thương người vừa ra đi!

đã như mới đó không gì
chỉ còn chữ nghĩa lầm lì cuộc chơi
ra đi, ở lại
đất
người
có không, không có
còn khơi chi buồn!

đất
người
một giấc nắm, buông
trăm năm góp lại
một chương không đầy!

ô hay
chữ nghĩa hao gầy
từ ta ở lại nhớ đầy ra đi!

Cao Nguyên



chợt Tháng Tư (Gởi Kim Tuấn và những người
mời nhau thơ rượu cùng thời hỏa châu)

Người ra đi bỏ tình trên núi
hồi âm thơ vọng cuối chân đèo
ơi Mang Giang, Phượng Hoàng, Ngoạn Mục (*)
vách đá buồn thao thức ru đời!

Chợt Tháng Tư nhớ Người từ ấy
viết thơ trên chiến lũy Trường Sơn
mũi kiếm rạch chữ rờn rợn đất
đầu súng chao thơ vất lên nguồn!

đêm Pleime nghe hồn núi hát
nhớ quá chừng khúc nhạc Người buông
thác Yaly vẫn cuồng sóng bạc
mà Chư Pao lạnh ngắt lòng thơ!

Đồi Đức Mẹ ta chờ Người đấy
về mà nghe hành khúc sương mờ (**)
ngồi uống rượu bên mồ cỏ dại
rót thơ qua từng dãy chiến hào!

Cao Nguyên
----------------------------------------

(*) Những tên Đèo nối Nha Trang-Darlac-Pleiku
(**) Thơ Cao Nguyên
(***)Pleime,Chư Pao, Yaly, Đồi Đức Mẹ...
những địa danh ở Pleiku


ấn tượng Tháng Tư
vào Tháng Tư gió chướng
khơi ấn tượng trùng dương
nghe cánh buồm rêu vướng
hát lời ca bi thương!

vào Tháng Tư phún thạch
lửa cuộn rách Trường Sơn
mùa trăng màu hổ phách
len mạch buồn quê hương!

vào Tháng Tư viễn xứ
đời mơ lúc hồi hương
cùng mấy thằng bạn cũ
rót rượu mời chiến thương!

vào Tháng Tư bi hận
thắp nén hương nguyện cầu
bên ngọn đèn hồi vọng
lòng nghe hồn nước đau!

Cao Nguyên

THAO THỨC

tình khúc Sơn Hà (Mến gởi 2 anh Lê Mộng Nguyên
và Đỗ Bình)

Sao không về Tháng Giêng
sao không về Tháng Chạp
mà về giữa Tháng Tư
tháng nụ cười se thắt!

Nhưng mà đâu có sao
hoa Anh Đào vẫn nở
nỗi buồn như sóng chao
xô mạn thuyền thuở nọ!

Thuở mình đi ngược gió
quê hương ở đằng sau
buồn mênh mông từ đó
len từng ngõ lưu vong!

Mừng nay lòng gặp lại
tình còn nhạc và thơ
đời long đong hồ hải
quê hương là bến bờ


Khi Người về Paris
tấm lòng tôi đưa tiễn
để nhớ tình DC
vẫn dạt dào sóng biển!

Thôi anh về đi nhé
kẻo trễ chuyến bay xa
kẻo lòng tôi rướm lệ
giữa tình khúc Sơn Hà!

Cao Nguyên
Washington.DC April20, 2008


em vẫn hát (mến tặng QL, HLP, MT...)
hát từ tình mới mớm lời trăng mật
hát từ đời vừa chạm bước chân hồng
giữa khi nắng rót mùa xuân vào mắt
em cùng chim thánh thót gọi hừng đông

hát từ thuở núi bàng hoàng nghiêng vỡ
hát từ thời sông nức nở điêu linh
giữa khi máu và mô hôi trộn lửa
giọng đam mê quá nửa đã thôi nồng

hát từ đêm vọng tình trên đất hứa
hát từ ngày tim xé nửa chia đau
giữa băng tuyết trộn lời sầu nước mắt
dòng thơ em theo tiếng hát nghẹn ngào

em vẫn hát như đời còn quyến rủ
theo lời tình và vũ trụ đang quay
men ngọt đắng chảy tràn qua ngôn ngữ
nhạc xoáy vòng theo tiếng hát say, bay

em vẫn hát như anh còn thức đợi
một bình minh rực rỡ ở quê ta
sông núi cũ bỗng chan hòa nắng mới
giọng hát em hòa triệu tiếng chim ca!

*

bài thơ này anh viết tặng riêng em
con chim nhỏ vượt bay quên cánh mỏi
mượn tiếng hát ngăn hoàng hôn xuống vội
chờ trăng về gom mộng chở vào đêm!

Cao Nguyên


ấn tượng
Đi dọc theo những lũy tre, những con sông, nhánh suối …
dọc theo những thành quách, những bia mộ, tượng đài …
dọc theo cái nhìn của Cha, Ông: của bạn bè
dọc theo những vết chân của chính tôi …
nhận ra
hiểu tới
nghe, thấy được
tiếng vỡ của xương, tiếng rách của da
tiếng thét của tim, của phổi
tiếng thở nấc trôi trượt qua hoang phế
tiếng nghẹn im lặng xếp lớp dưới từng mảng thời gian đặc quánh …

Cám ơn tất cả những ai
là người làm Thơ, viết Văn, viết Sử
đã cho tôi những mẫu Ấn Tượng
giữa đời
Trước và Nay
đặt lên trên bệ Bi Tráng của Ngôn Ngữ
sau khi lôi nó ra từ
những ẩm mục của Lịch Sử
những bờ bến nghẹn ngào
những hố sâu oan nghiệt …

Phơi bày những mẫu Ấn Tượng
dưới ánh sáng thế gian
kẻ làm công
không màng đến lòng trắc ẩn
hay sự xót thương phù phiếm
chỉ xin người hãy nhìn
mỗi Ấn Tượng như một chứng tích
đặt quanh cột mốc thời gian
được dựng lên
bởi đố kỵ và thù hận
si mê và tham vọng …

Tha thứ cho tôi
cái tội pha trộn ngôn ngữ
nhào nắn những Ấn Tượng
trưng bày trong một góc Sử Thi
cũng chỉ vì muốn
con cháu có dịp đi qua
ngắm nhìn và hiểu
một phần nào
kết cuộc một đời người
kết thúc một giai đoạn
kết luận một nghi vấn … !

Cao Nguyên


lửa tâm
em đã biết dòng thơ anh kiêu ngạo
lời cầu xin chưa phác thảo một lần
dẫu mai viết khúc nhiễu cuồng giông bão
cũng không cần lời vô đạo ru thân

em đã biết cõi lòng anh như đá
vẫn dao đời rạch phá vết thương sâu
đành dùng thơ rịt lệ buồn băng giá
ngăn lời rưng kiệt lã chảy về sau

em đã biết đời anh trên ngọn sóng
mùa bão nào gió chẳng quật ngang đau
cõi thế sự dẫu nguyện cầu thất sũng
anh vẫn đi vượt qua trũng chuông sầu

cám ơn em về những điều đã biết
về một người đang viết huyền thoại đời
giữa ảo giác cố tìm điều chân thực
giữ trong tâm ánh lửa thiết tha ngời!

Cao Nguyên


hỏi đêm
lặng yên, yên lặng quá chừng
thời gian đặc quánh rơi từng giọt đêm
không gian tràn lạnh vào tim
lay rưng cửa mắt, lòng ghim lời chào

chào mùa lũ ngập, nắng khao
lúa sâu thúi úng, mạ cao cháy mầm
chào người bại sản thăng trầm
còn tưng tửng hát lầm bầm cổ thi
chào đời trí tưởng tâm nghi
nhớ quên quên nhớ, lẫn đi lú về
chào tình dối cuộc đam mê
ngỡ duyên trăng mật, nhiêu khê vô thường
chào ngớ ngẩn những tên đường
xưa là chỗ đó, nay dường không quen
chào trăng thuở mượn thay đèn
soi rừng kiếm vết bạn hiền thất tung

lặng yên, yên lặng vô cùng
chỗ ngồi sao lạnh quá chừng, hỡi đêm!

Cao Nguyên


huyền thoại đời
vào cái lúc anh đối đầu sự chết
em chào đời với tiếng khóc gian nan
hai cuộc đời, một vòng quay khắc nghiệt
anh làm thơ bên bờ huyệt điêu tàn

vào cái lúc em sắp hàng mua thịt
anh lang thang vào mù mịt mưu sinh
hai cảnh sống, một chuỗi buồn da diết
đêm du ca giữa khánh kiệt lời tình

vào cái lúc em biết mừng mà khóc
anh chợt tin sự thật lẫn trong mơ
hai cảm nghĩ, một mạch chờ tất bật
cùng gom dòng quay quắt để hong thơ

vào cái lúc em chờ, anh mất hút
chỉ giữa mây còn nét mực giăng tơ
chút nắng ấm xuyên dòng thơ rọi ngực
cũng hồng lên huyền thoại những vu vơ!

Cao Nguyên

THAO THỨC

vì khát vọng mà đi
sao phải mượn hơi thở người, để sống
khi huyết quản ta, máu chảy rất hồng?
sao phải mượn lời người, làm tiếng động
khi chính ta, cuồn cuộn một dòng sông?

sao phải mượn hồn người, gây xúc cảm
khi lòng ta say đắm vẫn không ngừng?
sao phải mượn tình người, làm ẩn dụ
khi tim ta, còn đủ sức đam mê?

này em hỡi! giữa bộn bề cuộc sống
hãy từ ta, vì khát vọng mà đi
khi yêu thương, chưa tới mùa thất sủng
thôi bâng khuâng và bớt những hoài nghi

lòng như nước, chưa bao giờ chảy ngược
mượn sức người, chỉ vượt một lần đau
sao lấp nổi một vực sầu thổn thức
khi buông người, ta chẳng biết về đâu!

Cao Nguyên


quê tình (tặng bạn hiền Sông Cửu)
cám ơn giòng sông Chín Cửa
tặng đời mấy thuở phù sa
dẫu mùa mạ xanh trên lửa
cũng vàng lúa hứa vụ Đông

đồng xưa cò bay thẳng cánh
ruộng nay bờ khoảnh từng vùng
nguồn khô nước ròng đất quánh
phù sa chia nhánh cực lòng

người thương quê hương mà tủi
đặt tên sông gọi nhớ nguồn
chữ nghĩa theo mùa đắp đổi
chờ mùa lúa mới Hàm Luông

ngày về xuồng qua Cửa Đại
bạn mừng trải chiếu bờ kinh
vui khao tụi mình gặp lại
bằng hương rượu nếp quê tình!

Cao Nguyên


vỗ về
chắc em đã biết vì sao
thơ anh vẫn lời say đắm
gọi tình từng mỗi khát khao
giữa khi rượu đời cay đắng
uống trong nỗi chết nghẹn ngào!

sao không từ nơi yên lắng
viết lời tình khúc dễ thương
gởi về từng nơi xa vắng
mong đời nồng thắm sắc hương!

*
hẳn em đã biết vì sao
thơ anh vẫn lời hào phóng
gởi tình thân ái cho nhau
giữa khi những niềm hy vọng
hận thù đốt cháy từ lâu!

sao không trên dòng sông mới
khơi bao mạch nối về nguồn
nước theo trăm sông ngàn suối
nuôi xanh ngô lúa trên đồng!

*
thơ vui như cánh đồng xanh
tình thơm như mùa lúa mới
chữ lời như lửa nhiệt thành
rọi hồng từng khung cửa đợi

dường như mùa Xuân đang tới
bên trời chim gọi hừng đông
dường như có dòng nước mới
vỗ về lòng mọi nhánh sông!

Cao Nguyên


chẳng lẽ

xoay cánh cửa ngang tầm bốn mươi năm cũ
bước vào phòng ký ức vãng lai
gặp lại những người thuở xưa xung trận
tóc phiêu bồng ngẫu trắng như mây

vạch quá khứ tìm những điều chưa rõ
dẫu khi đi, chân bước rất nhiệt thành
cả tâm huyết và máu xương đã đổ
chẳng lẽ chỉ còn lưu dấu băn khoăn

sông núi chừ, như tranh thủy mạc
ngắm cho vừa con mắt đã hoen cay
hoàng tráng thế, sao lòng người ngơ ngác
chẳng lẽ đời, mãi những áng mây bay!

Cao Nguyên

THAO THỨC

rượu mặt trời
ta còn một chút lòng ngây
rủ người một bữa uống say lịm đời
rượu? không, ta uống mặt trời
say cho ngượng mặt ý lời dối gian

nề hà chi khoảng không gian
cứ say trên bãi điêu tàn thuở qua
uống cho nắng rợn vàng da
vết đau chủng tộc vỡ òa máu rưng

uống cho tê liệt tận cùng
con đường nước mắt đã từng xót xa
say cho ta biết còn ta
sau cơn hồng thủy tràn qua núi đồi

rót tràn đêm, rượu mặt trời
uống đi người hỡi một đời mấy khi
say quên mặt đã lầm lì
biết ta chưng hửng đã đi vào đời

uống đi, say nhé người ơi
giữa ta có ánh mặt trời xuyên tâm
nóng ran như vết đạn găm
tim đau nhói ngược, bạn trăm năm rồi!

Cao Nguyên


trong / ngoài
đàng ngoài kháo chuyện đàng trong
đúng mùa gieo hạt hạn ròng đất khô
bỏ quê lên phố ngủ nhờ
rạng đông lạ hoắc đợi giờ giao ca

mái hiên đêm ngủ mơ nhà
duỗi chân tay đụng người qua giật mình
đèn chao hình bóng xập xình
phố đêm rờn rợn người khinh khỉnh người!

*

đàng trong ngóng chuyện đàng ngoài
vó câu thấp thoáng bồi hồi cố nhân
sông xa nghe sóng vỗ gần
thuyền đi qua bến, chèo rân nhịp về

nợ đời khất giữa sơn khê
trải qua ngàn dặm cũng tê tái hồn
thôi đành vẽ lại con đường
chỉ cho con biết quê hương chốn nào

biết yêu thương, biết khổ đau
biết một dân tộc vì sao trong, ngoài
tâm cha ươm đóa hồng tươi
cậy con trồng dưới chân đời mộ hoang!

Cao Nguyên


trường ca bi tráng

ba mươi năm - hơn mười nghìn đêm mất ngủ
không riêng tôi, riêng anh. Mà cả chúng ta
những người đã sinh qua bốn, năm thập kỷ
lúc chiến tranh yên nghỉ, đã mệt nhoài!

khi chân bước trên mìn, chông... chưa hết mỏi
phải tiếp bước vào đời nghèo đói, lầm than
vì vận nước đã cưu mang, sao phải hối
chỉ tiếc ta sẽ chết bởi bàng hoàng!

bạn chém sau lưng, kẻ thù đâm trước ngực
những vết thương nhức nhối không ngừng
làm sao ngủ, khi trái tim vẫn thức
vui thế nào, nước mắt cứ rưng rưng?

khi bỏ nước - chạy qua rừng, vượt biển
đã mang theo hồn Tổ Quốc thiêng liêng
nặng ơn ai sau nghìn trùng đưa tiễn
nên mơ về chái bếp, lửa hồng reo

nỗi nhớ mãi triền miên thức dậy
ngực ta đau, vết thương xoáy tận cùng
những tiếng thét hãi hùng còn mãi đấy
bạn bè ơi! xương máu của ta ơi!

vỡ tất cả dưới khung trời huyền thoại
Việt Nam ơi! Tổ Quốc chúng ta ơi!
hồn chết điếng khi tầm tay vói tới
chạm giữa hư không, dòng máu Lạc Hồng!

người hỏi ta, ta hỏi người - bối rối
đường nào đi đến bác ái, hoà bình
nửa thế kỷ ra đi từ rất vội
đến được bờ, mòn mỏi cả lòng tin

triệu ngựời chết vì những lời phản bội
bao nhiêu triệu lòng đau, bởi những hoài nghi
xin lịch sử đừng bao giờ nói dối
về nhiệt tình từ mỗi cuộc ra đi

khi phải chết vì kẻ thù trước mặt
ta mỉm cười, đã vì nước hy sinh
nếu phải chết vì kẻ thù dấu mặt
hồn ta đau, theo vết mực di ngôn!


hội chứng Việt Nam chưa ngừng rỉ máu
viết trường ca, con cháu tiếp cha, ông
giữa bi tráng, trong đau thương, yêu dấu
bút vung lên, theo hồn của non sông!

Cao Nguyên
April 30,2005


nói với em
Em,
có thể nào mình sẽ chết
trong nhỏ nhen và đố kỵ
vì hoài nghi trên từng bước ta đi?

Em,
có thể nào mình biến chất
bởi quyến rủ của vật đời phù phiếm
và dị ngôn đàng điếm chung quanh?

*
đời đã chật, sao lòng ta không rộng
cho an nhiên vào cõi tưởng vô hằng
khi giun dế, ruồi xanh và sâu bọ
đã vì hương mà phá bỏ loài hoa!

mầm mống tội đồ cũng phát sinh từ đó
giọt nước mắt này, nhỏ xuống cho ai
có thể nào lấy con mắt đo chiều dài thế kỷ
khi lương tâm sâu hút dưới tầm nhìn?

khi tiếng nổ, bây giờ là đồ chơi con nít
cuộc nghiệm thây, vì thế - khó vô cùng!

biết em chẳng bằng lòng, dửng dưng mà bước
mẹ đã cho em sáng rỡ một tấm lòng
nhìn thấy sự, và nhìn cả vật
để nghiệm ra nguyên ủy mỗi giòng sông!

*
Em,
từ buổi sáng, trên nghĩa trang có thật
anh nhìn ra mất mát của chiều nay
hoa trên đất, đa số là không thật
cũng rung lên, dưới ngọn gió đang lay!

Em,
điều có thể nói cùng em như thế
mà cũng cần đến hàng vạn satna
thì chớp mắt, cứ kể dài lắm đó
nhìn kia kìa! có một ánh sao sa!!!

Cao Nguyên


Sài Gòn ru em
Sài Gòn chờ em
nắng tràn hối hả
xoãi bước chân quen
trên đường phố lạ

Sài Gòn chào em
tiếng cười của lá
hoa cỏ hồn nhiên
giữa đời vật vã

Sài Gòn ru em
khúc tình tháng hạ
bóng cũ bên hiên
buồn nghiêng hoá đá

Sài Gòn dìu em
điệu kèn rôm rả
chen tiếng rao đêm
xuôi dòng tất tả!

Cao Nguyên

THAO THỨC

gọi điêu tàn thức dậy
thực mơ giờ lẫn lộn
ranh giới nào phân chia
buồn vui nào hỗn độn
bấm đốt nhớ nọ kia

nếu đi mà thong thả
tội đếch chi quay về
cứ nhìn đời đon đả
ta dõi miết đường mê

nếu về mà an tịnh
cần quách gì cứ đi
ngồi lê đời bịn rịn
mê hoặc cõi hồ nghi

Đi, Về - đường khúc gãy
chồi nứt ngọn hoài thai
giấc đời xa ngọt ngậy
cong quắp khối hình hài

góp nhớ thương vương vãi
xây nấm mộ bi ai
gọi điêu tàn thức dậy
uống cho hết chua cay

thế kỷ này thật tội
đau thương quá hoá rồ
những tội đồ mệt mỏi
ngồi tựa đống xương khô !

Cao Nguyên


quốc ngữ xuân thì
những con Chữ đừng nên ngủ muộn
dậy mà đi kẻo quá giấc Xuân
theo mạch đất trở về đồng ruộng
mở tim ra đón lúa lên hương !

mỗi Chữ vướng trên từng nỗi nhớ
lúc nào nhìn cũng thấy yêu thương
những mùa Xuân da vàng máu đỏ
theo Nghĩa đi rộn rã vô cùng !

quê hương Mẹ ngàn năm còn đó
mãi trong lòng Con Cháu muôn phương
mong ước được một lần gặp gỡ
trong một ngày Sông Núi toả hương !

Nghĩa trăm năm từng con Chữ nhớ
gọi vào Xuân rạng rỡ cùng đi
nối lời viết nồng nàn nhịp thở
Quốc Ngữ ơi ! Mãi mãi Xuân Thì !

Cao Nguyên


thu đất khách
người đi, đàn bỏ lại dưới trăng
sóng đêm rơi xuống chạm tơ vàng
thoảng ngân trong gió lời thương khúc
ngỡ đã xa mờ theo cố nhân!

bởi trăng hay bởi tiếng đàn xưa
mà nỗi niềm riêng vương ý thơ
thu giữa lòng ta đêm đất khách
buồn quá người ơi, mỗi tiễn đưa !

Cao Nguyên


chúc phúc (gởi bạn xưa và những cháu con)
chúc mừng anh có những đứa con ngoan
gia tài lớn, chắt chiu từ sữa mẹ
vượt gian khó, lòng kiên trì mạnh mẽ
nuôi thơm xanh - thế hệ mới vào đời

nối tiếp bước cha ông, cùng đi tới
hãnh diện mình là giòng dõi Lạc Long
từng chặng đi, ngoảnh mặt nhớ phương đông
truyền tiếp lửa thắp hồng nôi văn hiến

thuở cha mẹ dắt dìu nhau vượt biển
thuyền xuôi dòng, nước mắt ngược vào tim
mong sông núi nương hồn người linh hiển
giữ cho thơm vĩnh viễn mạch quê hương

chúc phúc cho nhau, khi ta còn nỗi nhớ
mãi yêu thương con đường nhỏ về làng
vẫn còn đó những cánh diều lướt gió
vút lên trời tuổi nhỏ tiếng cười vang!

Cao Nguyên

THAO THỨC

lửa tim
ngọn bút tôi suốt đời muốn viết
về quê hương yêu dấu Việt Nam
từ gốc nôi hồng, lời mẹ ru tha thiết
đến nắm đất vàng, tiễn biệt một người đi

nhớ từ đỉnh Trường Sơn hùng vĩ
đến chân đê ruộng nước U Minh
dẫu mỗi chặng đi, từng cơn bão nổi
giữ lửa tin yêu vượt nỗi điêu linh

quê hương tôi với bao vùng đất vỡ
mạch kiên trì vẫn nở đoá hoa thơm
thân thì xa mà lòng mình cứ ngỡ
đang giữa mùa vàng rực lúa đồng chiêm

mùa trẩy hội của những người thợ gặt
nắm cơm thơm nén chặc giữa mo cau
đẩy giọng hò lên trời xanh bát ngát
tiếng chày khuya vỗ mát nghĩa tình sâu

có nỗi khổ nào mà dân ta chưa vượt
qua bao thời hưng phế, bể dâu
nhìn chồng, con đáp đền nợ nước
ngạo nghễ cười dẫu tan nát lòng đau

đi là đến, lửa tin yêu huyền nhiệm
xa nghìn trùng vẫn nhắc chuyện đoàn viên
trí vẫn nhớ đau thương mùa chinh chiến
lòng nguyện cầu sông núi mãi bình yên

thương nhớ quá một quê hương bất tử
mẹ hiền ơi! sông núi Việt Nam ơi!
tiếng gọi nhớ từ đứa con viễn xứ
vút lên trời bằng lửa của tim tôi!

Cao Nguyên


bâng khuâng (Thân gởi Lệ Khánh, Thùy An...
và những người còn đủ bâng khuâng)

đâu đã ngủ mà anh gọi thức
trời bên ni còn rực vàng trăng
ngồi gõ phiếm vu hồi hư thực
để nghe dòng tâm thức trầm lăn

những nốt lặng nằm im chợt mở
nghe rõ từng nhịp thở bâng khuâng
từ háo hức của thời sách vở
đến bồi hồi tận thuở rời quê

anh có biết cả tình yêu nữa
rủ rê về đứng giữa sân khuya
nhắc Tháng Sáu ve sầu, phượng nở
với buồn vui trừ cộng nhân chia

có phải tuổi già thường mất ngủ
hay tại mình còn đủ bâng khuâng
ngoài song cửa hừng đông chớm nở
ừ ngủ thôi giấc muộn đêm tàn

mình ru mình lời hoa bâng khuâng!

Cao Nguyên


một ngày tuyệt vời
nếu hôm nay - một ngày đẹp quá
em ơi em! mình sẽ làm gì
với nắng sớm đùa trên phiến lá
với ngàn hoa rực rỡ trên cành
với trời xanh, mây hồng đỉnh núi
với tiếng reo nước suối đầu nguồn
với thánh thót muôn lời chim gọi
với nụ cười tươi rói môi em...

về thăm em nhé! quê hương Nội
ngắm đã thèm từng lối xưa qua
đong đưa nhẹ chiếc nôi thời trẻ
uống cho say lời kẻ trăm năm
học để biết tơ tằm nhả lụa
ngửi đẫm hồn hương lúa quê ta
hôn mặt đất thiết tha gốc cội
nghe điệu hò nhắn gọi tình ơi!...

ôi tuyệt vời một ngày em nhỉ
mừng ta sinh thế kỷ nhớ về
mỗi bước đi, một dòng tưởng nghĩ
từ những nơi hệ lụy cưu mang
quê hương ấy, ruộng làng sông núi
mãi rộn ràng trong trí tâm ta
chiều đang xuống, đời qua cũng vội
nhanh lên em, kẻo tối lạc đường!

Cao Nguyên


Trái Tim Việt Nam
là một người Việt Nam
trái tim tôi bị đau
kể từ khi bỏ nước
sống nhập cuộc lưu vong

lời viết cho Quê Hương
bằng tha thiết yêu thương
trộn niềm đau se thắt
trong dòng chảy miên trường

Tổ Quốc - Quê Hương tôi
một đất nước tuyệt vời
Đau và Thương mãnh liệt
trong Trái Tim Việt Nam!

Cao Nguyên


ngôn ngữ quê hương
(viết cho con chúng ta)
em xa Việt Nam lúc còn nhỏ xíu
chữ Mẹ, Cha - mới biết đánh vần
nên cố học để nghe và hiểu
cả âm thanh và ngôn ngữ quê hương

nhưng nhiều lúc em không thể hiếu
khi niềm đau viết bởi trái tim
khi con người phải thức suốt đêm đen
và chỉ với chính mình - độc thoại

lịch sứ - còn quá nhiều câu hỏi
thế hệ Chú, Cha chưa thể trả lời
và bây giờ thế hệ của Anh, Em
cũng chỉ biết ngồi chờ trong bóng tối!

ai đã sống mà chưa hề lầm lỗi
vậy tại sao còn cứ dối lừa nhau
trước bảy-mươi-lăm và mãi về sau
ai dám bảo là mình trung thực?

em muốn hiểu Việt Nam bằng nhận thức
của một người không tham dự chiến tranh
có thể nào bằng ngôn ngữ chân thành
diễn tả hết những điều cần thấu triệt?

đời Cha khó, đời Cháu Con cũng khó
hiểu về mình không dễ phải không anh?
khi thế gian còn ngược đãi, bạo hành
thì lịch sử vẫn mãi là ... thế đấy ...!?

đứng giữa cuộc hay bên lề cũng vậy
càng vô tư - càng huyễn hoặc mơ hồ
Nói hay Không - hình như cũng hồ đồ
chẳng lẽ tại em quá nghèo chữ nghĩa?

em và anh - sẽ hỏi nhiều hơn nữa
nhưng khi nào và ai - trả lời ta?
càng hăm hở, em càng thấy xót xa
nhưng có lẽ nào chúng ta bỏ cuộc?

Cao Nguyên

THAO THỨC


nếu còn mê được cứ mê
cho đời quên khuấy nhiêu khê đã từng
thà mê, còn khoảnh khắc mừng
thôi mê lòng chợt ngập ngừng nỗi vui

trong mê, mắt ngắm môi cười
ngoài mê, thất lạc ý lời giữa ta
mệt nhoài tâm ngóng gần xa
sợ đêm òa vỡ khóc qua mê cùng

tình nhòe giao khúc thủy chung
đời thoang thoáng nghĩa tương phùng tri âm
băn khoăn nghi hoặc còn chăng
tiếng cười khanh khách dưới trăng thuở nào

thôi thì về cuộc chiêm bao
cùng người uống trọn ngọt ngào đã rưng
từ trong chữ nghĩa vô cùng
giữa mê sâu hoắc nghiệm từng nỗi đau!

tỉnh rồi, ta - bạn nhìn nhau
những điều có được đã hầu như không
chỉ còn sáng lóe cội tâm
xuyên đêm thảng thốt, trong ngần bước đi!

Cao Nguyên


hạt lệ

tên em đã không là hạt lệ
sao thích nghe nước mắt kể chuyện mình
đời nước mắt, em biết rồi - thật tệ
mãi bước đi trên dâu bể, gập ghềnh

chưa tròn tuổi, thôi ấp nồng vú mẹ
sữa nuôi con, cha đổi máu cho người
lạ lẫm ngắm tiếng cười rơi lặng lẽ
trên dung nham rát bỏng gọi là đời

em đã biết, nước mắt buồn như thế
còn mân mê hạt lệ ướm niềm tin
tiếng khóc vỡ trên môi tình rất nhẹ
cũng nghe cay sinh nhật tuổi đời mình

khi nước mắt biết mình là hạt lệ
nghiễm nhiên đi trong tự truyện không vui
đừng vớ vẩn hỏi đời sao như thế
cười lên em, mình đã trót sinh rồi!

Cao Nguyên


chân tín
không thắp đuốc, sao đêm đen sáng được
này người ơi! nhen lửa hộ giùm tôi
đừng ngại gió giữa tiết đời khắc nghiệt
cứ nhen đi, lửa tự biết lúc ngời

không đi tới, làm sao mà đến được
này người ơi! hãy giục bước giùm tôi
đừng ngại lúc cuối đời chân đã mỏi
cứ giục đi, chân biết lối về đâu

không rộn hát, sao thấy đời vui được
này người ơi! hãy cất giọng giùm tôi
đừng ngại tiếng đã không còn thanh thoát
cứ hát đi, đời lại sẽ vui thôi

không biết khóc, làm sao buồn cho được
này người ơi! khơi nước mắt giùm tôi
đừng ngại thơ sẽ nhạt nhòa nét chữ
cứ khóc đi, buồn tự biết lau khô!

*
cám ơn nhé, tôi nợ người nhiều quá
sợ mai tôi hóa đá, sẽ quên người
xin người giữ nụ cười tôi - kỷ vật
mai nhớ thời cười khóc giữa đời nhau!

Cao Nguyên


vô biên

sáng ra ngõ, nhặt tiền rơi
đi mua trái mộng, nuôi lời chim ca
chiều vào vườn, vịn cành hoa
ghé môi hôn nhẹ mời tha thiết đời

một ngày tôi bỡn cợt tôi
trên hương hoa thắm, trong ngời tiếng chim
giá mà đời mãi vô biên
tiền, tình nhặt nhạnh làm nguyên địa cầu

thôi nghe sỏi đá hỏi nhau
tìm đâu niên kỷ thù đau nhục hình!

Cao Nguyên


thơ đau
ngã, đau - từ thuở biết đi
ngày non tuổi vịn, đêm tì vụng tay
chân bon vấp sỏi luống cày
tâm mơ trăng ngọc, thân đầy gian nan

ngã, đau - từ giữa truông làng
miếu, trường cháy đỏ, âm vang kinh buồn
nghẹn lời nước mắt thôi tuôn
ôm đời đau ngủ mặc hồn tỉnh say

ngã, đau - từ cuộc lưu đày
lạnh chân chạm đất, trí gầy hôn mê
mộng du, đời lẻn thăm quê
nghe hồn Quốc gọi nước về bãi dâu

ngã, đau - tình vuột tay nhau
chạm da thịt cũ, lạnh màu máu quen
buốt lời, chữ nghiã quàng xiên
thơ đau mãn tính suốt phiên chợ đời!

Cao Nguyên

THAO THỨC



hào phóng
thế gian hào phóng cho ta
một đời ở trọ không tra nợ nần
muốn đi hay ở tùy thân
khúc tình hạc vỗ trong ngần tiếng reo

lòng người truy vấn gọi theo
(sao đi mà chẳng đời neo chút gì?)
ta từ gót rỗ khu khi
nhẹ tênh danh lợi có gì để neo!

chỉ là giữa nhá nhem chiều
chút tâm phiêu lãng theo diều vút bay
rượu còn nửa vạc lưng mây
nhã du say khuớt cho gầy bóng đau

khi vào tiếng khóc chào nhau
khi ra đừng để gót sầu lạnh trơ
ơn em một nhánh sông chờ
cánh buồm cô lữ giong thơ bềnh bồng!

Cao Nguyên


nhục hình
vì sinh kế, sống - phải đi xa
bởi cớ chi, chết - chẳng gần nhà?
hỏi thế thôi, cửa nhà đâu nữa
cháy rụi tàn trong lửa hỗn mang!

thời nhiễu loạn - lạc cha, xa mẹ
lúc yên bình chẳng thể bên nhau?
tiếc thế thôi, mẹ cha đâu nữa
chết cả rồi từ bữa xa quê!

nước mắt khô, làm sao mà khóc
đời chất chồng khó nhọc phải đi
chỉ bất quá giữa dòng cô độc
mượn lời thơ kể chuyện biến di!

đã biết đời - Về, Đi - cát bụi
sao còn nhìn đắm đuối bể dâu
những vết thương nhục hình cũ, mới
vạch làm chi cho nhói tim đau!

Cao Nguyên


chuyến xe đời
có chuyến xe vừa qua bão táp
mệnh quá giang theo một sinh thời
đời gập ghềnh ngồi nghe tuổi nát
thời lắc lư phế rạc thân người

chập chờn tim óc xoay cơn mộng
đụng vỡ niềm tin, khao khát rơi
tuột đêm lao vút vào vô vọng
chộp níu thời gian bóng ngã trôi

đã lỡ ôm sông muôn đoạn gãy
rờ từng mảnh núi xác xơ cây
mộ bia thổi mãi đèn không cháy
hồn đứng nhìn nhau tâm hóa ngây

xe qua phù phiếm mùa đang rộ
rực rỡ hào quang đốt cháy tôi
khơi bay trầm tích thời trung cổ
nhẹ hẫng thân tâm quá một thời !

Cao Nguyên

THAO THỨC

hoang tưởng
không gian ba chiều thơ chẻ dọc
xếp phẳng hàng trên những góc thời gian
gióng con mắt nhìn theo đường bút phóng
nghe rân đau dòng mực vọng thiên đàng

không gian trời một vòng cung rộng
chữ vắt ngang cực nghĩa sống hai đầu
đông với tây mây vẫn màu huyết dụ
báo động nhân gian cơn lũ hận thù

không gian nước những con sông đoản mạch
nguồn cạn khô trơ sỏi đá phai màu
người tất bật bước trên hồn cỏ dại
lòng nhói rưng nhớ mãi lúa vàng đau

không gian đất quạnh bốn mùa khánh kiệt
đồng ruộng hoang chứa khắc nghiệt tình người
đêm nghe thú hú vang trời gọi lửa
đốt bình yên thiêu rụi cả mặt trời

đất không nước và ta người tàn phế
vói đôi tay không thể chạm quê hương
còn hoang tưởng chẻ không gian ngồi ngắm
nước thời gian chảy thấm mạch yêu thương!

Cao Nguyên


khi nhà thơ cầm búa
khi nhà thơ cầm búa
là biết phải đóng con chữ vào đâu
để mắt nhân gian ba chiều đọc được
trong không gian vừa vặn trước sau
dù mưa nắng chông chênh
dù gập ghềnh thế sự

khi nhà thơ cầm búa
là câu chuyện ngụ ngôn
của kẻ cùng tử mở cửa hư không
cho những đứa con tinh thần
hào sảng rong chơi giữa cõi trời và đất
vượt qua bi tráng để tồn tại
vượt qua băng hoại để làm người
đứng trước gương soi chân thiện mỹ
chưa một lần khắc kỷ với từ tâm!

*
khi nhà thơ cầm búa
là khẳng định những tì vết
con chữ đi qua trên vách thời gian
còn long lanh giọt lệ hồng
từ những tấm lòng nhân ái
rót yêu thương
vào chữ nghĩa cưu mang

khi nhà thơ cầm búa
là tự nguyện dấn thân
vào công trình phát thảo từ những con tim
muốn gieo trồng trong vườn hoa đời
những đóa hoa tình bất tử
và khi những thanh từ tỏa âm
theo tiếng dương cầm hào sảng vút lên
cũng là lúc nhà thơ cất chiếc búa vào lòng
mỉm cười mãn nguyện
với câu chuyện ngụ ngôn
khi nhà thơ cầm búa!

Cao Nguyên


phù sa
phù sa ơi hỡi phù sa
vàng xưa thẩm đỏ sông Trà Khúc tôi
đồng xanh nay hóa mộng rồi
lúa lên đòng quéo dưới trời hạ nung

gió lay không đủ lá mừng
đường lên mùa gặt chập chùng mồ hôi
thương bàn tay trẻ mồ côi
đợi quơ quào nhánh lúa trôi mót về

theo đời lếch thếch lê thê
quệt dòng nước mắt ê hề đỏ au
ngày đi bước hẩng chùng đau
đêm mê sảng gọi ơi màu phù sa

phù sa ơi hỡi phù sa
chờ mưa đất trở sông Trà Khúc xanh!

Cao Nguyên


bay qua hoàng hôn
trừ ba giờ . cộng ba giờ
hoàng hôn nối giữa hai bờ Đông - Tây
bờ Đông chưa khép bóng ngày
bờ Tây đã ửng vàng mây bềnh bồng

qua khung cửa . ngắm thinh không
hai chiều đảo gió dưới lòng cánh bay
lạnh chườm ngoài mảng kiếng dày
thèm ơi . một cốc ấm đầy men xuân

bao lần đi với tần ngần
sao còn lạ với nỗi trầm tâm tư
âm vang xưa mấy điệu cười
qua thời gian trở đã rời cánh môi

xuống lên còn níu bồi hồi
e buông sợ mất khoảng đời ngụ ngôn
đến đi trên rặng hoàng hôn
ngắm qua ngẫm lại . thấu vòng chuyển lưu!

Cao Nguyên
Washington.DC - California, May 2012


dòng sông cũ
nếu em khơi được dòng sông cũ
anh dốc vào mấy vụ phù sa
lấp sạch hết rác mùa cuồng lũ
cho rong rêu kết tụ đơm hoa

từ thuở nhận quê người lưu trú
dòng sông xưa buồn rũ bến bờ
còn mấy vụ phù sa thừa tự
cũng đành phong kín ủ trong thơ

nhiều lúc mơ nghe dòng sông hát
lòng xôn xao như thủy triều dâng
thuở hùng khí nhấn chìm Thát Đát
dưới bùn đen nơi đáy trùng dưong

vẫn biết mơ chỉ là ảo ảnh
mà thơ còn sóng sánh vung lời
bởi tha thiết khơi dòng sông cũ
để nuôi lời bất tử Việt Nam

nếu em khơi được dòng sông cũ
anh dốc vào mấy vụ phù sa
sông núi đẹp màu hoa lá mới
người hân hoan trở lại quê nhà!

Cao Nguyên


hoài niệm
thơ bay theo hơi cơm vừa cạn nước
mùi chữ thơm hương gạo mới quê nhà
gạo đã đi quá nửa vòng trái đất
đến quê người gợi nhớ lúa mùa xa

mùa xa quá mà thơ còn quanh quẩn
dẫu bây giờ cơm ngày nấu một lần
phải chi mẹ còn bên vòng lửa ấm
ngày hai lần con ngửi được hương thơ

đời vẫn thế thẩn thờ chi lạ rứa
liệu mốt mai còn níu được bao lần
thơ bay lên từ nồi cơm vừa cạn
biết tuổi đời còn lãng mạn vu vơ

tại anh nhắc nên lòng em hoài niệm
nhớ điệu vần cười chúm chím trêu thơ
ơi chữ nghĩa lững lờ bay theo gió
nhớ giữ giùm hơi hướm đã từng mơ

những giấc mơ của quê xưa tìm lại
cũng hoang đường như tìm mẹ ngày xưa
như tìm lại hương hoa cau, hoa bưởi
còn ủ thơm trong áo tím qua mùa!

Cao Nguyên



Hy Vọng

Non nước ấy chìm đâu em có biết
Dựng bên trời để nhớ để quên đi
Chiều trở lại để dư vang chia biệt
Vọng miên man trường hận thở than gì.
( Bùi Giáng - Đường về Đà Lạt )

thêm một lần đọc thơ Bùi Giáng
ở một nơi lãng mạn không ngờ
nhìn lá vàng qua khung cửa metro
mà nhớ quá rừng dã quì phố núi

vàng của mùa xưa, vàng của hôm nay
vẫn thu ấy khác gì đâu mà lạ
chắc bởi vắng tiếng cười em dòn dã
mà bâng khuâng vàng lá gió cuồng bay

còn hối tiếc mùa xanh còn hy vọng
cầm trong tay cho chắc những niềm tin
chờ đất trở thêm một lần gieo hạt
mầm nỡ nào không mọc những chồi non !

Cao Nguyên


khi em hát
khi em hát thời gian ngưng đọng lại
nhè nhẹ reo trong mắt chút hương cay
xa cách quá nhưng tình sao rất lạ
cứ rung lên từng nhịp nhớ nhung đầy

khi em hát không gian buồn da diết
tình về đâu bờ bến cuối chân mây
thương nhớ quá mà người đi biền biệt
bơ vơ nhìn mây tím chập chùng bay

khi em hát ve hòa âm rộn rã
tiếng sầu bay qua kẽ lá hong khô
trong bất chợt nghe lòng mình lạnh giá
cánh phượng hồng gợi nhớ dấu môi xưa

khi em hát biển lăn tròn sóng biếc
bao lời tình tha thiết cuộn vòng theo
từng bọt sóng tung trào lên mãnh liệt
âm vang xa lời gọi Nhớ Thương Yêu

khi em hát hương tình thoang thoảng nhẹ
chầm chậm trôi qua hai nhánh tay buồn
mười ngón nhớ bây giờ sao quạnh quẽ
người yêu xa - tình trống một vòng ôm

khi em hát trời giăng mưa buồn bã
nước ưu phiền vật vã chảy về đâu
mặt trời ngủ mây vương sầu tháng Hạ
theo lời ru đau đáu mắt tìm nhau

khi em hát tình treo đầu ngọn nhớ
nước mắt buồn rơi xuống bãi thương sâu
hoa cúc tím nặng sương chiều cánh vỡ
tình xa rồi còn ngỡ tựa vai nhau .

Cao Nguyên

THAO THỨC

nỗi buồn mặt đất
ngồi giữa mùa đau, nói chuyện vui
thuở còn chập chững bước theo đời
nghe cha kể chuyện người đội đá
trèo tuốt lên mây vá cõi trời

bắt chước người, mượn thơ vá đất
gom tiếng cười lấp trũng bi ai
ém cho kín mạch trào nước mắt
san cho bằng hố vực chông gai ...

chuyện huyền thoại, nghìn năm không thật
nên nỗi buồn mặt đất còn nguyên
trũng bi ai chứa dòng nước mắt
xin được quên cho cõi lòng yên !

Cao Nguyên


rong chơi
Hãy tạm ngưng vài ngày
không viết những lời tình

anh đưa em rong chơi
suốt một chiều dài
trên những khoảnh đất
lặng im
run rẩy
khi gió thốc qua
những đóa hoa chao nghiêng

người ở đấy
những xuân thì lộng lẫy
những bình minh xanh non
những tin yêu mới mọc
những rộn ràng tíu tít
những hạnh phúc vừa đầy...

tất cả
tất cả , đang ở dấy
lặng yên
không bối rối vì những nhỏ nhen
không đua đòi ganh tị
không hào nhoáng điểm trang
không khoe khoang đài các
không rạo rực thèm muốn...
không chờ đợi
ngẫu nhiên thương tật
ngẫu nhiên thù hận
ngẫu nhiên giả dối
ngẫu nhiên hạnh phúc...

không tất cả
tất cả là không

ta rong chơi
dọc theo con sông nước mắt
giòng chảy triền miên
vô cùng
vô tận

ta rong chơi
giữa hai hàng nến tắt
tĩnh mịt
tối đen
u uất

ta rong chơi
trong công viên Sự Thật
rực sáng
với lễ hội hóa trang hổ lốn
giữa người và thú
với đầy đủ những thủ thuật
tự sơn phết mình
rủ rê chiêm ngưỡng
tán thưởng
sùng bái...

ta rong chơi
trong Thư viện Nhân Gian
để biết
văn hóa sử
trung cổ đại
hiện đại
sau hoang phế
đang trùng tu chấp vá
trong hăm dọa đập đổ
hủy diệt

để biết
những triều đại
quân chủ , dân chủ
nhô lên hụp xuống
nuối tiếc
tôn vinh

để biết
những anh hùng
áo giáp đầy người
huy chương đầy ngực
bị những tảng đá hư danh
đè bẹp

để biết
một dân tộc
chia năm chẻ bảy
ngưỡng mộ phù danh
khánh kiệt

để biết
phương pháp mò tìm
dấu tích cha ông
của những thế hệ
tiếp sau

để biết
mặt đất đang rung chuyển
những hình thể di vật
tâm linh
xô xát nhau
âm thanh rổn rảng
nhức óc

*
em có thấy thú vị
khi cùng anh
rong chơi
trên những nơi
rồi sẽ đến
nếu trong cuộc sống đã qua
em chưa từng gặp

riêng anh
đang thật sự mỏi mệt
chỉ muốn gối lên
vầng trán hồn nhiên
của em và
ngủ.

Cao Nguyên


sợi tóc
sợi tóc thơ chẻ làm tư
một phần tư tóc buộc từ chân nguyên
một phần tư buộc cội duyên
một phần tư buộc vào tiền kiếp tôi
một phần tư nữa buộc đời
tóc neo bốn hướng tâm bồi hồi ngân
bỏ neo, thôi buộc - trong ngần
mấy phần tư tóc bâng khuâng nẻo về!

Cao Nguyên


tạ ơn
ra mà xem, dấu yêu ơi
mặt trời trong tuyết, tuyệt vời sáng nay
long lanh từng sợi nắng đầy
nối trời với đất trong ngày Tạ Ơn

*
Tạ Ơn đời xóa căm hờn
gieo hoa nhân ái ngát vườn nhân sinh
Tạ Ơn cha mẹ sinh thành
nuôi con lớn giữa ngọn ngành quê hương
Tạ Ơn người gởi yêu thương
trong dòng ân nghĩa trên đường tình đi
Tạ Ơn dòng thác lương tri
vẫn nồng nhịp chảy giữa nghi vấn đời
Tạ Ơn bằng hữu quanh tôi
chung chia vinh nhục buồn vui cõi người
Tạ Ơn đất, Tạ Ơn trời
cho tôi còn đứng giữa đời hôm nay

xuyên qua hạt tuyết hồng bay
gởi lời chân tín trong ngày Tạ Ơn!

Cao Nguyên


tâm chấn
Xem phim chuyện con tàu Titanic
lòng sũng buồn rơi giữa mịt mù đêm
nghe sóng xoáy quay vòng cơn thảm kịch
ngập bàng hoàng nỗi khắc nghiệt nhân sinh

Để được sống phải buộc mình tàn bạo
phao cứu người không chở đạo từ tâm
tiếng thét gọi mong gì chuông hồi báo
lời kinh đâu tái tạo nổi linh hồn!

Lạy Thượng Đế! Lạy quyền năng vũ trụ
trên đường rơi số phận mỗi con người
xin nhẹ bớt những đau thương vần vũ
vĩnh biệt buồn thôi rũ xuống chơi vơi

Đâu phải lần đầu tim ta òa khóc
sao đêm nay nước mắt đẫm trong hồn
nếu phải ngã vào tâm cơn địa chấn
chưa chắc gì thấm nỗi đớn đau hơn

Hỡi Thượng Đế! Hỡi quyền năng vũ trụ
xin cùng nghe lời ủy dụ bình yên
khúc giao hưởng vang bên triền vực thẳm
đẹp vô cùng giữa khốc liệt bi thương!

Cao Nguyên
MD August 8, 2012

THAO THỨC

tâm kinh
Chuông vang vang nhật nguyệt
vọng tha thiết ngàn năm
lời kinh cầu nhã khiết
du thuyết đường đạo tâm

Ăn năn người cúi mặt
thành kính lòng nguyện cầu
xin khắp cùng mặt đất
thôi trầm uất thương đau!

*
Chuông vang vang nhật nguyệt
xin ơn Chúa nhiệm mầu
ban phước lành dân Việt
trên khắp mặt địa cầu

từ tâm người ngước mặt
nhìn Ngôi Chúa Giáng Sinh
đọc chân kinh mật khải
mong thế giới hòa bình!

Cao Nguyên



âm vang Sài Gòn

chiều lên thành phố hẹp dần
người đông đường chật chen chân mệt đời
tới lui trong nỗi lo tôi
an lành như thể cầu trời rủi may

Sài Gòn mở tám hướng quay
về đâu để gặp những khuây khỏa tình
xưa đi vấp gãy bình minh
nay về nhặt lại những lung linh đời

cổng trường áo trắng tinh khôi
ẩn trong ký ức bồi hồi ngắm đau
ngoái nhìn lạ hoắc trước sau
dẫm chân lên bóng rũ màu thời gian

hẹn nhau đứng giữa chiều tàn
để nghe từng chặp âm vang Sài Gòn
của thời lá rắc thu vàng
trên con đường gót đài trang gõ giòn!

Cao Nguyên


Nửa Thế Kỷ Việt Nam (Thân mến tặng nhà văn Song Nhị với
bút ký - tự truyện cùng tên)

Sông Gianh, Bến Hải, Thái Bình Dương
mỗi con nước chia cội nguồn mấy nẻo
mỗi mảnh đất chia lòng người mấy đoạn
nửa thế kỷ Việt Nam chưa trọn một ngày vui

tiếng vỡ của giòng sông chia quê hương Nam, Bắc
tiếng vỡ của đại dương chia dân tộc trong, ngoài
tiếng vỡ của tình người xé tim đau lắm nỗi
nửa thế kỷ Việt Nam thương nhớ bồi hồi

vai miền Trung gánh hai đầu tủi nhục
tủi miền Bắc dân lầm than cơ cực
nhục miền Nam quân thổn thức đầu hàng
trước một kẻ thù tàn bạo vô lương

những cánh đồng miền Bắc, những đồi núi Trung Nam
nếu đào lên thiếu chi là xương thịt
của những người dân vô tội chết oan
do bọn cuồng nô chém giết lấp vùi

nửa thế kỷ Việt Nam, nửa thế kỷ ngậm ngùi
mỗi ngọn núi, mỗi giòng sông chứa bao lần nước mắt
của hằng triệu người di cư bỏ Bắc vào Nam
của hằng triệu người gian nan vượt biển

họ đi về đâu - trên khắp mặt địa cầu
đi tìm tự do thoát vòng xiềng xích
nuôi lớn cháu con nhắc nhớ cội nguồn
không phải để buồn, bi thương thống hận
mà để cùng nhau làm đẹp lại quê hương

như thuở tiền nhân mở lòng dựng nước
thuở của cha ông sau trước kiêu hùng
đã vì non sông quên mình chiến đấu
đã vì tình người không tiếc máu xương

nửa thế kỷ Việt Nam mấy ngàn trang sử
chứa cả vinh quang, chứa cả điêu tàn
chứa tội hận thù, chứa tình bất tử
nay giữa tháng tư ngẫm nhìn quá khứ
nửa thế kỷ Việt Nam - nửa thế kỷ thật buồn!

xin mặt trời gọi niềm tin thức dậy
xin loài người nhìn Việt Nam quê tôi
không còn nghe tiếng vỡ của giòng sông
không còn nghe tiếng vỡ của tình người
chỉ nghe tiếng quốc ca đáp lời sông núi
hàng triệu người dưới bóng cờ thiêng
đi gieo hạt trên ba miền nước đợi!

Cao Nguyên
W.DC 04202010


lữ quán
trên đường tôi tìm tôi
ghé vào tôi - lữ quán
thấy mình tôi với tôi
chuyện trò cùng năm tháng

ngồi với tôi, là tôi
thân buồn như đá tảng
tình chơi vơi phương trời
nghêu ngao lời bi tráng

tôi nhìn tôi, thấy tôi
bóng trên tường, dĩ vãng
tương lai trôi, xa trôi
trên mạch đời nứt rạn

tôi hỏi tôi - chủ quán
mai còn chờ ai không
mãi tôi là lữ quán
suốt đời chờ mênh mông !

Cao Nguyên


quê tôi
( mến gởi người về với Quê Tôi)

mỗi lần qua lại con đường cũ
lòng thấy nao nao những bước đời
dấu chân nay dẫm vào quá khứ
rướm vết buồn trên chữ Quê Tôi

mỗi lần viết Quê Tôi, nghẹn thở
vườn nhà xưa trắc trở rong chơi
từng bước đi, trăm ngàn mắt ngó
sợ căm hờn đâu đó chợt khơi

mỗi căm hờn, người ơi, tôi bỏ
bởi máu tôi nhỏ xuống khô rồi
chỉ tha thiết trong lòng đất đỏ
hình hài tôi còn đó khúc nôi

mỗi khúc nôi, nhịp đời huyết thống
nối giòng tôi vào mạch Tổ Tiên
một mạch sống lưu truyền hùng vĩ
hợp tinh anh hùng khí Việt Nam

chữ Việt Nam viết bằng nhịp thở
của mỗi trái tim từ đó ra đi
dòng Bách Việt dễ gì phân hóa
máu muôn phương hồng trở về tim

khi mọi đường đi, về rộng mở
quê nhà vui rực rỡ ngày mai
con hãnh diện, cha thôi xấu hổ
với Tổ Tiên và với Giống Nòi!

Cao Nguyên


Tiếng Hát Tự Do
(mến gởi Việt Khang và những tiếng hát
vì Tự Do, Dân Chủ và Nhân quyền cho Việt Nam)

tiếng hát Tự Do bao giờ cũng đẹp
sao lại bắt giam tiếng hát vào tù
có phải các anh thật lòng ganh nghét
không được như người biết hát Tự Do!

khi tiếng hát trở thành thông điệp
gọi đấu tranh cho Dân Chủ, Nhân Quyền
mỗi lời hát là trăm nghìn cánh thiệp
gởi Việt Nam mừng cách mạng vào Xuân

anh là ai! hãy ngẩng đầu lên hát
lời Tự Do cho Dân Tộc Việt Nam
đừng cúi mặt theo bọn người Thát Đát
làm nhơ danh hào khí Lạc Hồng

(Chúng ta thành một đoàn người hiên ngang
Trên bàn chông hát cười đùa vang vang) *
hát vang lên hỡi tấm lòng tuổi trẻ
vì hôm nay, vì thế hệ ngày mai

trang sử mới khởi đầu bằng tiếng hát
hịch lại truyền: Sát Thát giặc ngoại xâm
lập Dân Chủ cho Quốc Gia Độc Lập
xây Tự Do vì Việt Quốc Anh Hùng!

Cao Nguyên
Feb 20, 2012
---------
* "Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ" của NS Nguyễn Đức Quang


bằng hữu
hãy để thời gian nói xấu mình
còn như bằng hữu xin làm thinh
chữ kia nghĩa nọ phơi trên giấy
nắng gió mưa đời rọi nhục vinh

đời vẫn quay vòng quanh sinh tử
lạ lùng chi dị sử vô minh
đã chọn nghiệp từ chưong hành xử
an nhiên tâm ngôn tự khải trình

@
cứ để thời gian nói tốt mình
vốn là bằng hữu hãy làm thinh
lời kia ý nọ bao khinh trọng
kẻ có lòng xem hẳn thấu tình

trời đất vẫn chùng chình nhật nguyệt
ngỡ ngàng chi hợp biệt thăng trầm
đã thích trò chơi âm hoán ngữ
mặc ngôn lời ý tự giao tâm

@
hãy để thời gian nói rõ mình
đã như bằng hữu cứ làm thinh
ngẫm xem trong cõi bình sinh mộng
còn mấy người vui vọng sử kinh

cám ơn bằng hữu đã tri tình
lắng nghe ta kháo chuyện nhân sinh
không tỏ lời chê không ý giận
ắt hẳn nhờ duyên nghĩa kết minh .

Cao Nguyên

THAO THỨC

gió sẽ cuốn đi
em hỏi, viết để làm gì
nhiều khi anh còn không rõ
ý lời gió sẽ cuốn đi
mai còn lại gì để nhớ

dẫu lời mình viết hôm nay
có cả nồng say tha thiết
mong cho thế giới mai này
đã quên những mùa ly biệt!

*
em hỏi, vậy sao còn viết
chắc anh không biết trả lời
bởi chính giữa thời khánh kiệt
anh còn mãnh liệt niềm tin

tin mai bình minh sẽ đẹp
sau đêm gió thét mưa gào
tin người còn bao nồng nhiệt
yêu thương bằng nỗi khát khao!

*
khi thấy anh còn đang viết
em ơi, hãy tựa vào anh
tiếp truyền ý lời tha thiết
cho thơ đi giữa nhiệt thành

rồi em sẽ không đành hỏi
anh còn viết nữa làm gì
giữa khi lòng ta đã mỏi
trên đời lắm nỗi hoài nghi?

Cao Nguyên


Tổ Quốc Hồi Sinh

đã cuối Tháng Tư . Trời không có nắng
Đất buồn hiu . Cỏ còn rũ màu vàng
nhìn giọt mưa lăn bên ngoài cửa kiếng
nhớ mắt người đẫm lệ dưới khăn tang!

vẫn thế đấy . ba mươi tám mùa thao thức
lặng lẽ đời ngồi ngắm những dòng đau
chảy mãi miết qua hành trình dâu bể
mỗi chặng nhìn, hỏi: Tổ Quốc mình đâu?

Tổ Quốc đấy . Trong con tim rướm lệ
khóc Quê Hương sông núi mãi điêu tàn
Dân Tộc nào đau thương nhiều như thế
hằng triệu người phải bỏ nước ra đi!

Đi để tránh những đòn thù cay nghiệt
Đi để dành khí tiết gởi về sau
Đi dẫu nhớ Quê Hương mình da diết
nhưng phải đi giữ Tổ Quốc màu cờ

Cờ phất phới vàng bay trên đất khách
với niềm tìn Tổ Quốc sẽ hồi sinh
cả Dân Tộc sẽ vươn mình đứng dậy
đòi Tự Do, Công Lý với Nhân Quyền.

Cao Nguyên
W.DC April 30, 2013


Ru Đời
chữ óng ả - lời mượt mà
nhưng thơ chứa cả sơn hà đau thương
gởi người đi - tình đoạn trường
gởi người ở lại - một chương sử buồn

vần lả lướt - điệu từ chương
nhưng từng ý thấm tận cùng nỗi đau
hi sinh xương trắng máu đào
để nghe hồn nước nghẹn ngào lệ sa

gom từ viết khúc cuồng ca
hát trong cơn lốc lật ta trở mình
ghìm thân giữ chặt tâm kinh
mai còn ngân điếu cuộc điêu lình này

cám ơn nhật nguyệt mời say
ngỡ dìm quên được giấc đầy nghiệt oan
tỉnh cơn vui biết mình còn
tiếp hơi óng ả cho tròn điệu ru!

Cao Nguyên


Ngẫu Duyên (Thân gởi Hoàng Vũ Luân)
khi gọi nhau Tao với Mày
là nâng tình bạn thỏa đầy từ chương
là buông rơi cuộc vô thường
là thôi cay mắt bụi đường trớ trêu

khi Mày bệnh, Tao buồn hiu
khi Tao khỏe, Mày cười điêu rất tình
ngó Nàng Thơ mím chi xinh
Tao, Mày chợt trẻ giữa thung thinh đời

khi gọi nhau để tìm lời
là Thơ đang cạn nhịp khơi điệu vần
là gạ nhau chuyện phong vân
Thu Đông Xuân Hạ lạc thần vọng mê

nhắc Mày, Tao cuộc Đi, Về
dè chừng bao nỗi nhiêu khê nghìn trùng
khi còn trao mối lo chung
là còn khoái chuyện tương phùng ngẫu duyên .

Cao Nguyên



Phượng Yêu
Mùa vừa ươm nắng lên cành
Phượng khoe hoa lá vờn quanh góc trời
góc của Phượng trong mắt tôi
đang bùng lửa Hạ tung lời thơ bay

(... Phượng Hồng rót ngọt dòng say
tiễn người đi giữa chiều rây nắng ngàn
nghe Sài Gòn vọng âm vang
từ khung cửa nhớ giảng đường Văn Khoa

rồi Phượng Tím góc Bolsa
trĩu lòng lữ khách đường qua xứ người
gợi lời guốc mộc chơi vơi
gõ lòng phố gọi người ơi thuở nào...)

Hồng kia, Tím nọ... Ôi chao
níu hồn rưng rức ngọt ngào mà đau
bùng lên lửa Hạ, bùng mau
cho thơ bay với Phượng màu Vàng xưa

của trời Đà Lạt se mưa
lạnh từng cánh mỏng vừa thưa nắng chiều
bao nhiêu màu hỡi Phượng yêu
còn trong thơ được bấy nhiêu cũng tình !

Cao Nguyên


Em Từ Lục Bát Bước Ra (Thân tặng hai chàng Thơ Nhạc
Luân Hoán & Vĩnh Điện)

Em từ lục bát bước ra
thấy ta ngồi giữa hằng hà nhạc thơ
Em cười bảo chớ quẩn mơ
đời kinh vần điệu, tình ngơ ngẩn lời

Em từ lục bát ghé chơi
thấy ta ngồi đếm thì thời đã qua
Em cười bảo cứ nhẩn nha
trăm năm chưa tận còn tha thiết tình

Em từ lục bát đứng nhìn
thấy ta ngồi ngắm chu trình hoại sinh
Em cười bảo chớ giật mình
có không không có cứ bình sinh ngơi

Em từ lục bát ru đời
thấy ta đắm mắt ngắm trời ngã Thu
Em cười bảo chớ ưu tư
khởi lên tình khúc sương mù sẽ tan!

Cao Nguyên
MD July 05, 2013


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét