Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

HUYỀN THOẠI TÌNH 1

HUYỀN THOẠI TÌNH

Huyền Thoại Tình

Dẫn Nhập

....


HUYỀN THOẠI TÌNH


huyền thoại tình
gởi em một huyền thoại tình
anh vừa mới đọc qua hình bóng xưa
ý hay, lời chữ không thừa
như tranh cổ tích treo mùa hạnh nguyên

nhân vật chính không có tên
chỉ là ảo ảnh con tim phiêu bồng
một chiều én gọi sang xuân
hoa rừng chợt nụ, tim dừng cánh bay

gát đời trên nhánh mây gầy
lòng nhiên tịnh ngắm nhạc đầy tứ thơ
thoảng trong gió cổ mơ hồ
giọng ca từ thạch bất ngờ vọng lên

vừa khi núi chạm dòng đêm
hồn tim hóa bướm vỗ triền nắng bay
một lần chớp vút vào mây
phiêu bồng mất hút, tim này dường như...!

Cao Nguyên



mượn nhau em nhé
mượn nhau em nhé, bờ vai
tựa đầu nghe chuyện tháng ngày buồn vui

mượn nhau em nhé, nụ cười
hong bờ môi ấm giữa thời lạnh căm

mượn nhau em nhé, tấm lòng
khơi hồng mạch ý trên dòng sông thơ

mượn nhau em nhé, cuộc chờ
biết tình còn đợi chưa mờ dung nhan

mượn nhau em nhé, rộn ràng
cho tâm vui bước trên ngàn lối mơ

mượn nhau em nhé, sợi tơ
buộc thuyền hệ lụy vào bờ sông duyên

mượn nhau em nhé, cõi riêng
nghe tình ru biết ưu phiền nhẹ trôi

mượn nhau em nhé, cuộc đời
mai sau khỏi sợ nợ đòi giữa nhau!

Cao Nguyên


thấy ghét

anh chào, em đứng tần ngần
xoay nghiêng đuôi mắt định thần ngắm sâu
chừng như gặp đã từ đâu
lời quen nghe rộn cái màu sử kinh

thì ra người của cung đình
còn nguyên lề thói sư huynh môn đồ
nên em đâu dám hàm hồ
chào anh như giữa bất ngờ tứ thơ

thuở giờ anh vẫn hiền khô
chỉ là phong nguyệt trêu thơ ẩn mình
chừ nay đối bóng, trộ hình
thẹn lời như thể chưa tình tự qua

chạm lời đâu dám vờn da
sợ môn qui phạm ngẫm ra người cười
đành em cung kính ngõ lời:
chào sư huynh ạ! muộn rồi, phải chi...

em về, anh lại thầm thì:
người chi thấy ghét như ri, thơ hè!

Cao Nguyên


nụ đào
cười em vừa chín nụ đào
ghé thơ vào cắn ngọt ngào dòn tan
khiết thơm mật nhũ chữ vàng
ý loang hương nõn miết tràn lời môi

cười em thơ nhập mộng rồi
đêm vừa nhã tịnh, ý bồi hồi ngân
ánh duyên vừa lẻn song trần
tình ngào ngạt sáng lạc thần lối mê

cười lên em nhé, thơ kề
phổ tình nhu bích trăng khề khà nhiên
thơ nhường một nhánh tay nghiêng
tâm em gối lửng đời riêng xỏa buồn

mốt mai nguyệt lãng du hồn
cười em hóa bướm dập dờn cánh thơ
gió cuồng trăng cuộn mây tơ
chạm thanh không vỡ huyền cơ nụ đào!

Cao Nguyên


n ợ t ì n h
nợ tình mấy giấc chiêm bao
thơ lần khân hỏi khi nào trả xong
tình đòi xuân, nợ hẹn đông
gộp riêng nỗi nhớ lãi ròng trăm năm

nài tình nhẹ cuộc cân đong
nỉ non chi lắm cho mênh mông buồn
mắt đau đáu ngọn tơ hồng
chắt chiu trăm nỗi đã không trỗ cành

chỉ ròng sương lệ long lanh
gạ lời nhắn ý nợ đành chờ mai
chiêm bao chuốc rượu hồn say
dựa phù sinh khất trả vay cuộc tình!

Cao Nguyên


n h ờ c ậ y
đèo giùm cái trí của anh
theo cho bén gót ngọn ngành vào mai
vừa ai hỏi: anh là ai?
nghe em nói: hắn đầu thai thuở nào!

lại người hỏi: hắn ở đâu?
em trừng mắt chỉ ngang đầu tóc bay!
anh đần, em lại hóa ngây
nên đi chẳng tới ngày mai để dành

đành thôi, em nhé! nên đành
ôm nhau chết giữa chân thành hôm nay
mặc ngang đầu, tóc bạc bay
mặc mình đã lỡ đầu thai thuở nào!

đèo giùm cái trí chặt vào
theo cho bén gót ngọt ngào trong nhau
kệ người hỏi hắn ở đâu
ngây ngô em lắc cái đầu hộ anh!

ngày mai đến chỗ để dành
ta buông tay thả chân thành, hư vô
này em, đèo chặt trí vô
chẳng còn chi mất! không mô mà tìm?

Cao Nguyên


ngõ vào Xuân
vui gặp em
đường ngược chiều năm tháng
hành trình hồng
qua mấy quãng Xuân mơ

hương cốm ngọt
chạy vòng quanh tuổi nhớ
chạm cội đào
rung mấy ngó thủy tiên

gót hài Xuân
rộn qua thềm tóc mượt
Thơ dìu Thơ
say khuớt ngã trong nhau

bình minh nở
trên dốc cầu quan họ
mừng tuổi mình
còn nhớ ngõ vào Xuân.

Cao Nguyên


HUYỀN THOẠI TÌNH


cõi xưa
nơi Cõi Xưa, có Anh và Em
những chiều mưa
ngồi ở quán café Thương nhìn ra biển vắng
sóng gợn buồn như những chiếc lá me bay
từ những con đường mãi tận xa
của Sài Gòn tháng Hạ
hoa phượng nở, ve sầu rung cánh lá
hơi thở em vỗ nhẹ vai anh
lặng lẽ - mình ngắm nhau trong mắt
thấy cả ước vọng xanh nẩy mầm trên cát
rọi sáng tên mình
còn chồng khớp lên nhau
dấu ấn rõ sâu đủ hằn qua thời gian sóng biển
trùng dương xanh và mãi khát khao
một hạnh phúc dường như có thật
dẫu bộn bề trăm nỗi
dẫu điệp trùng những dấu hỏi mai sau
còn gì giữa nhau
một Cõi Xưa huyền thoại
vời vợi xa rồi - em nhỉ, một mùa yêu
một mùa chiều hoàng hôn rơi chậm
chậm đến hôm nay
lạnh thấm vai anh
đợi hơi thở em không nhớ tìm về
nên Cõi Xưa rộng hơn là thế
lặng lẽ nơi này - nỗi nhớ em xưa
những giọt mưa
chừng như nước mắt
theo cánh hải âu bay về biển bắc
gặp lá me bay ngược gió về nam
tiếc những cánh tay mình
chưa một lần khóa chặc
để giữ Cõi Xưa rất thật giữa chiều nay
anh muốn uống thật say
giữa môi em vị mặn
giọt nước mắt thơm mùi rong biển
rơi trong mưa
từ một Cõi Xưa buồn!

Cao Nguyên


dòng sông xanh
trời đang mưa - rất lớn
chậm một chút nghe em
anh muốn nghe giọng hát
từ một ngày xa quen

chính là giọng hát em
lời bài "dòng sông xanh"
lời tình trôi dịu vợi
trên ngàn sóng long lanh

em có nghe trong anh
cũng một dòng sông chảy
đang gợn nhẹ âm thanh
trên chuyện tình thuở ấy

không truy vấn khởi đầu
chẳng dò tìm kết thúc
mà cuộn xoáy thật sâu
sóng giữa dòng tâm thức

@
mưa vẫn còn đang rơi
hát lần nữa đi em
điệp trùng bông nước vỡ
theo sóng trôi - lặng trôi!

cám ơn em, mình đi
giữa dòng mưa rất lớn
như cả anh và em
đang chìm trong xanh thẫm!

Cao Nguyên


đồng thiếp
ơi này những nụ cười duyên
mơn man chi lắm cho nghiêng mạn tình
đắm chìm trăm dạo lén nhìn
bờ môi đuối ngợp trong nghìn mơ hoang!

ơi này ánh mắt câu hồn
nhìn chi sâu hoắm tận bồn chồn đêm
dấu khuya trong giấc ngủ ghìm
lòng theo trăng vẫy lời tim gọi tình!

ơi này những ngón tay xinh
vờn giao chi phím cho thinh không ngời
tâm thơ nhiên tịnh góc đời
chợt nay đồng thiếp khuấy lời mộng du!

ơi này mắt níu nụ cười
gợi tay vói chạm ý lời thinh không
chờ ta giũ vấy bụi hồng
sau du du mộng, vóc ròng ròng thơm!

Cao Nguyên


Em và Thơ
Em có tuổi, nhưng Thơ không có tuổi
đang là thơ, Em nói chuyện cùng anh
ngồi quá lâu, nếu Em thấy mỏi
chữ nghĩa trên đầu, lấy làm gối tựa lưng

xòe tay Em ra, anh muốn nhìn con chữ
hăm hở, chai lỳ, trên những chót ngón tay
buồn bã, ưu tư trong từng khe hở
quấn quít, nhiệt nồng, đường chỉ dọc ngang

anh muốn nhìn sâu tận cùng em, trong mắt
tìm cho ra mê hoặc của tình yêu
hiểu được cả từng ý lời nhỏ nhặt
thường hằng em dấu biệt giữa hồn nhiên

Em cứng cỏi, nhưng Thơ thì thích khóc
chữ nghĩa này, lau nước mắt cho khô
dấu ân ái, khỏi cần tìm khó nhọc
đôi môi Thơ, không nói chuyện mơ hồ

khi nào Em với Thơ là một
tâm hồn anh là của riêng Em
đi, ở, ra, vào - khỏi cần thưa thốt
giữa tình anh, Em cư ngụ tự nhiên.

Cao Nguyên


khung trời cũ
ở nơi khung trời đã cũ
còn neo cánh diều tuổi thơ
cuộn giây buộc từ quá khứ
nới dần từng đoạn ngẩn ngơ

trăng soi dọc đường lữ thứ
tình về chạm bóng người xưa
đời qua bao vùng lưu ngụ
lòng còn vương vấn đón đưa

cỏ hoa nắng mùa nhiệt đới
trải hồng từng lối tuyết sa
lời thơ theo dòng sông suối
ngược nguồn về cội quê cha

gặp lời ầu ơ của mẹ
ngân hoài khe khẽ trong tim
theo cánh diều thơ lướt nhẹ
trên khung trời cũ yêu thương

Cao Nguyên


niềm tin thắp lửa

Mỗi sat-na, nhìn góc đời mỗi khác
mỗi cuộc tìm, mỗi khao khát lớn hơn
chắc bởi lòng ta chưa hề ráo hoảnh
những quán niệm tình, cả trước và sau

như em, vẫn mãi là khởi đầu câu chuyện
khi anh nhìn đối diện chính anh
tự hỏi, điều anh chờ đợi
sự xác quyết từ em
về con tim có còn khoảng trống
để chứa niềm khát vọng hóa thân
thành đóa hồng tâm thức
từng cánh xôn xao
khi hương tỏa rực

cứ đặt môi ướm giữa thinh không
sẽ biết đắm say bao giờ cũng vội
mà thời gian chen lấn quá nhanh
vượt trước anh và em
cả triệu triệu cái sat-na
buồn chóng mặt

tìm chút khỏa khuây
điền vào chỗ trống
thế là nhớ, dễ như hơi thở
luồn lách tự nhiên giữa lòng mình
như em vẫn, trong cái nhìn của anh
vào quá khứ
rất tự nhiên, cất giữ giữa tình
những tẳn mẳn thương yêu
của thời mới biết

ở đó, mắt em luôn rực sáng
với tin yêu vừa thắp lửa
ở đó, môi em là huyền thoại
của nụ hôn cổ tích trong mơ
ở đó, anh bắt đầu làm thơ
ca ngợi
tiếng cười em giữa những tiếng chim
trong tầng trời ngọc bích

tất cả ở đó
còn nguyên ở đây
hôm nay và ngày mai
cho dẫu đó là ngày, em hóa bụi
anh vẫn là sợi khói giữa hồn em
hãy tin nhé
hỡi niềm tin thắp lửa
và hãy yêu
như lửa đã trong thơ!

Cao Nguyên


HUYỀN THOẠI TÌNH


cảm ơn em
với em - chữ cám ơn, anh viết thế nào cho đúng?
anh không muốn lối chữ Hoa, chữ IN
không màu sắc rực rỡ
vì với em, tất cả đã trở thành đơn giản và thanh thoát
như chính em với chiếc áo bà ba
với mái tóc buông dài óng ả
với nụ cười tự tin và nhân hậu
với tấm lòng chưa biết đổi thay

tất cả là sắc thái của riêng em
rất thơ của loài hoa biển
rất tím của nỗi nhớ thủy chung
rất mặn nồng với ân tình khoáng đạt
rất cao thượng với cả hận thù

tất cả, chỉ riêng em
không có ai trộn lần, vì không thể
nên chữ "cám ơn em"
anh viết giản dị và bình thường
nhưng là cả lòng trân quý
vì niềm tin yêu không hề lay chuyển
giữa dòng thác đời thường hằng biến động
quanh em

anh muốn hôn lên vầng trán thanh nhã của em
với hơi thở nồng nàn
trong ánh sáng diệu kỳ của hai chiều gặp gỡ
cho yêu thương
cho cảm nhận
cho hai trái tim cùng một độ rung
suốt chiều sâu của tâm hồn
qua chiều rộng của một nguồn hạnh phúc

cứ thế nhé em
rồi mai, mai nữa
mình sẽ gặp
ngoài biên độ của thời gian và không gian nhỏ nhặt
ngoài những tỉ tê phù phiếm hờn ghen
chỉ còn thấy bản di ngôn rực sáng
gắn lên chỗ trang trọng nhất của tầm nhìn
khát vọng yêu thương
đã được khải thị bằng ba chữ: anh yêu em

anh lại muốn gởi vào giữa tim em
chiếc hôn nồng nàn, êm ái và tha thiết
với lời chân tình :
cám ơn em!

cao nguyên


thu vô ưu

Không mong và chẳng đợi chờ đâu
mà Thu nay đã ở trên đầu
cũng muốn gởi lời thơ theo gió
chỉ sợ buồn vương trong mắt nhau

dòng thơ nào gieo trong sương rơi
mà còn lưu trong ta giọng cười
hay vẫn chỉ là lời tiếc nuối
những bước chân người đi xa xôi?

khi gọi thơ về theo sắc Thu
là khó quên lời khi tạ từ
dấu thân ái chừ xa mất hút
vẫn râm ran đau trong tim người!

Anh không viết lời buồn trong Thu
là muốn em vui theo giọng cười
nghe yêu thương còn như rất mới
reo trong em không lời ưu tư!

Cao Nguyên


Lá và Gió
xoắn mình, quay tít - lá rơi
xoay thân, uốn lượn một đời - lá đi
mắt nhìn, tâm bỗng hoài nghi
rơi là phận lá, hay vì gió lay?

bỗng dưng sao mắt lại cay
do lòng không tịnh, hay vây bụi trần
tự thân gió chẳng sắc âm
chẳng qua vì lá xa thân, rộn cành!

Cao Nguyên


viết trong mưa


về thăm Sài Gòn giữa mưa tháng sáu
gió quất ngang, im bặt tiếng ve sầu
ghé hiên cũ tìm tuổi đời yêu dấu
bờ vai xưa, tóc sũng nước về đâu?

*
xe ngược dốc, qua cầu Trương Minh Giảng
tay chạm hờ vạt áo bám yên sau
tiếng mưa rõ mà lời trao rất lặng
môi lạnh run, sao chẳng giục đi mau...

nhưng chậm thế nào, vẫn về đến ngõ
đến khúc đời quanh, mình bỏ lạc nhau
giờ tìm lại căn nhà xưa, mái đỏ
lặng lẽ nhìn khung cửa, hỏi người đâu?

*
thời gian nín và không gian im lắng
phố cũ đây, chân lạ lẫm đường xưa
từ giã Sài Gòn, mang theo tiếng hát
từ lời thơ buồn, tháng sáu viết trong mưa!

Cao Nguyên


mưa thu
em thấy anh buồn như thế nào
trong một chiều thu gió lao xao
tên em chạy trên đường mưa rớt
anh đuổi theo mắt vượt qua nhau

sao không vấp cho lòng ngừng lại
khỏi phải nhìn thấy bóng tình đau
cho thương nhớ mãi còn tồn tại
trong lời tình viết gởi cho nhau

*
em biết anh làm sao mà vui
nhìn đêm về theo lá vàng rơi
em thì xa ngoài tầm tay vói
bờ môi tình - vọng khúc chơi vơi

sao yêu chi giữa mùa thu tới
mưa hắt buồn vào trong đêm sâu
bình minh lên vắng lời chim gọi
mình biết tìm lời vui nơi đâu

*
con tim anh chừng như giá buốt
khi em còn theo mưa thu đi
những tia nắng còn hong chân bước
đừng gởi tình lời thơ chia ly!

Cao Nguyên


đóa hồng tím

anh gởi em một đóa hoa hồng tím
gợi nhớ về thời xa vắng dễ thương
tuổi mộng mơ ngọt lịm góc sân trường
áo dài trắng núp sau cành phượng đỏ

cái thuở ấy bây giờ anh vẫn nhớ
gọi tên nhau lòng cũng thấy rộn ràng
mê thơ tình mượn sách chép từng trang
e ấp ủ hương tình trong sách vở

thư nắn nót gởi cho nhau từng chữ
xao xuyến yêu má thẹn đỏ hây hây
bữa hẹn hò tay mới chạm vào tay
lời run rẩy và tim nghe lỗi nhịp

có mấy lần anh về thăm Quốc Học
thư viện buồn ngồi đọc sách, nhớ em
chiều thả bộ ngang qua trường Đồng Khánh
nhìn vào sân như thấy bóng em xưa

rồi xa cách giữa dòng đời thác lũ
anh và em trôi tận bến sông xa
tuổi mơ hồng, tình mộng vẫn thiết tha
cô đọng lai thành dòng thơ tưởng nhớ

bao nhiêu năm xa, giờ còn gặp gỡ
nhận tin vui anh cứ ngỡ mình mơ
qua trầm thăng suốt ngần ấy đợi chờ
ta nhặt lại những dòng thơ thuở nọ

em không thích hoa hồng tình rộn đỏ
lời tiên tri mở ngõ cuộc tình em
kỷ niệm về thương nhớ lại dậy lên
em muốn hôn một đóa hồng rất tím!

Cao Nguyên


da diết

thơ vào qua ngõ mắt em
ý lời tưởng đã cũ mèm, bỗng rưng
trăng vờn chữ rót qua song
tình đang thao thức chạm lòng ngắm nhau

vào tim thơ khuấy rộn màu
níu hồn trĩu xuống vạc sầu nghiêng rơi
ý lung linh sóng trăng ngời
lời chao nồng thắm trên vời vợi mơ!

Cao Nguyên


HUYỀN THOẠI TÌNH


chuỗi hạt sương
tặng em những hạt sương mai
hái trên lá biếc đầu ngày vào Xuân
xuyên sương sợi nắng rất hồng
kết thành chuỗi ngọc ướm vòng cổ duyên

mượn em nửa lúm đồng tiền
ươm bên ngực trái cho quên tuổi buồn
nhắc tình trau chuốt nụ hôn
lỡ quên ngày tháng cũng còn đam mê!

Cao Nguyên


ước chi
ước chi giữa khung trời nhớ
mình gặp nhau trên sắc biếc của xuân
để quên một thoáng ngập ngừng
mà như triệu hạt buồn nung tháng ngày

ước chi gió nối vòng tay
chạm thôi em nhỉ, đã đầy cuộc mơ
ngực em cắn ngập hồn thơ
và anh say chết bên bờ tim em

phía nào em hỡi! là đêm
góp trăng sao lại đọc tên người tình
rõ ra từ thuở nguyên sinh
anh em, hai đứa - bóng hình đầu thai

say em! nhật nguyệt cầm tay
sáng cùng hai phía không ngày, không đêm
chỉ còn rực cháy giữa tim
một nguồn máu nóng chạy trên dòng tình!

Cao Nguyên


sương và nắng
hạt sương - còn, hết long lanh
khi không có nắng vờn quanh ghẹo mày
ừ thì, theo gió mà đi
để cho mày biết có gì làm vui

gió xô mày ngã góc trời
đâu còn có nắng mà ngồi mè nheo
hồi còn nắng, cứ làm eo
bây giờ nắng tắt phải theo gió buồn

sắp mưa rồi, có biết không
long lanh chút nữa kẻo đông sắp về
đông về, nắng ẩn mây che
sương còn thương nắng, nhớ về mà thăm

hổng thôi, đợi tới sang năm
chờ xuân rủ nắng tới thăm sương buồn
lỡ khi nắng vẫn ghen hờn
đáng đời sương nhé, hết còn long lanh!

Cao Nguyên


hoa biển
(mượn tên em - viết tựa thơ
nhớ nhau từ ấy, bây giờ, mai sau)

sóng trộn nắng nhuộm chân trời lóng lánh
như rừng mai, triệu triệu cánh vàng ươm
anh muốn hái giữa điệp trùng óng ánh
chùm sóng vàng - hoa biển - gởi về em

chiều nay anh về thăm lại biển
với nỗi nhớ em cũng rực vàng
trên mặt cát, dấu chân em ẩn hiện
vì nỗi mơ anh mà sóng chẳng bào mòn

biển ngoan hiền, một ngày lặng gió
mơ hồ nghe còn rõ tiếng em xưa
mắt đắm đuối trêu môi hồng rực rỡ
hôn em đi, mặc kệ gió giao mùa

đóa hoa biển trên tay anh vàng rực
lóng lánh tên em và nỗi nhớ anh
lại muốn ép bờ môi tình rất thực
lên điệp trùng thương nhớ sóng long lanh

nếu em đón anh về từ biển
hãy giữ yên những cơn gió thảo nguyên
bởi hoa biển mong manh dễ vỡ
mà tình mình anh muốn thật bình yên

Cao Nguyên


niệm khúc
em đã viết cho người niệm khúc
đến bao giờ, viết niệm - khúc - cho - anh
người trót yêu trong mùa khổ hạnh
nên cuối đời đánh mất an nhiên

giữa thiền khúc còn nghe tiếng động
mỗi cựa mình từ sóng tâm em
sâu trong đêm tình còn vương vấn
từng hạt nồng thắm ấm môi quen

chập chờn sáng ánh đèn thật, ảo
bén lửa trần cháy áo niệm thân
lòng ngỡ quyết hư không nỗi nhớ
tiếng cười em khua vỡ đạo tràng

nhắc tình huyễn cho lòng đỡ sợ
mà mơ về vẫn nợ bóng em
nợ cho đến sau cùng nhịp thở
từ cõi riêng em mở được hồn anh

hãy làm dấu hồn anh bằng niệm khúc
sau hóa thân không sợ phải ru nhầm
gặp em nhé, chỗ chờ bên trái ngực
vội vàng lên, kẻo lỡ phút di ngôn

Cao Nguyên


về đây em nhé

về đây em nhé, xem trăng ngọc
rọi sáng thềm sương giữa tiết thu
mênh mang chảy một dòng sông bạc
sóng cuộn thời gian trôi hút sâu

còn mỗt hồn thơ trên ngọn sóng
thủ thỉ cùng sao chuyện chúng mình
dẫu lỡ mùa duyên thời tuổi mộng
vẫn mãi tìm nhau, bóng lẫn hình

hình như suối tóc mây huyền hoặc
bóng tựa lời trăng nói với sông
tình đắm đuối giữa thơ rất thật
nụ hôn đời như mây xa trôi

về đây em nhé, nghe thơ hát
trên sông mơ bàng bạc trăng thu
kể chuyện tình ngôi sao đi lạc
trong cung buồn tuyệt tác tương tư!

Cao Nguyên


con phố mùa đông
chào em con phố mùa đông
quanh năm trắng những con đường tuyết bay
sợ đêm, thắp nến chờ ngày
ru tình ngủ giữa đọa đày góc tim

ví dầu em thử là chim
tung đôi cánh mỏng đi tìm nắng xuân
chắc môi sẽ mở lời mừng
khi bông tuyết nhuộm giọt hồng chạy ngang

dưng không nhớ nụ hoa vàng
tặng em sinh nhật muộn màng tuổi qua
rõ rồi em, cuộc tình xa
bốn mùa mây tím la đà giấc anh

nhớ thôi mà đã trĩu cành
những dòng lệ thắm buốt vành môi xưa
buồn em rót nối giao mùa
đông tàn, xuân đến còn thừa nỗi đau

anh về tắt dãy nến sầu
hong mùa xuân ấm để hầu giấc em
tuyết hồng tràn lối phố đêm
những con đường trắng giữa tim chợt nồng.

Cao Nguyên


HUYỀN THOẠI TÌNH


Tri Tình
Trăng về ngồi tựa tâm Sông
nghe tình thơ hát lời hồng ca dao
miếng cau nằm giữa lá trầu
lấy đôi sợi tóc bạc màu buộc ngang

quà mừng duyên nợ tào khang
rượu hồng rót chén Phượng Loan giao cầu
bút nâng lục bát cung hầu
tứ thơ hưng phấn gieo câu tri tình .

Cao Nguyên


âm sắc mênh mông
không có em, thơ không đủ sức đi
dẫu phía trước có giấc mơ huyền thoại
về những cánh hoa chứa cả mặt trời
ngàn nỗi đam mê, vạn lần bối rối

không có em, tin yêu đã mỏi
cánh tay trần sao vói tới hư không
bởi em biết, dẫu ngàn lần nhớ, đợi
cũng chỉ là âm sắc của mênh mông

những ám ảnh về tình yêu hạnh phúc
đã trong ngần từ thuở không em
sao mãi ôm giữa lòng niệm thức
rât nồng nàn, em - cái bóng của đêm

rất ngờ, mà vẫn thơ và mộng
rất xa, em vẫn giữa lòng anh
và như thế là em hiện hữu
trong chiều dày, tình yêu mong manh!

Cao Nguyên


chuyện của dòng sông
em nói - những gì hôm nay mình có
ngày mai, không chắc nó sẽ còn
nên điều gì hôm nay làm được
hãy làm đi, đừng hẹn đến mai!

chính vì thế, hôm nay anh kể
cho em nghe chuyện của dòng sông
từ nguồn duyên chảy về tâm biển
nước trong xanh và sóng rất hồng

mặt trời thơ trên dòng sông ấy
đẹp vô cùng, em có thấy không
sóng luân chuyển cả điều huyền bí
mà ý lời không nói hết hôm nay

liệu ngày mai, mình còn có dịp
nhìn trong mắt nhau, thấy lại dòng sông
từ thuở đặt môi hôn ngọn sóng
anh biết mình đã nợ tấm lòng sông

mai rồi qua, mặt trời thơ tàn rụi
sóng sông duyên chắc sẽ thôi hồng
có thể nào không em, giữa hồn thơ tồn tại
ánh mắt em, thắp lửa dẫn vào sông

điều anh phải làm hôm nay, chỉ thế
kể em nghe chuyện của dòng sông
vì sợ mai, trong không gian lặng lẽ
anh mất em, mất cả dòng sông!

Cao Nguyên


tuổi yêu thương
hôm về quê nội thăm đồng cỏ
đứng giữa hồn nhiên ngắm tuổi mình

tuổi lúa trên vai, chân chạm gió
đầu đội sương, mắt ngó bình minh

tuổi của tình, rong chơi tháng Hạ
tựa vai nhau, gạ chút hương quen

tuổi trao thơ, ngập ngừng quá lạ
quên bài thi, mà nhớ tên em

tuổi ước mơ, làm người Phù Đổng
vươn đôi vai, chấn động mười phương

tuổi đạp đá, ươm lời hy vọng
vung tay gieo hạt giống yêu thương

Ôi thương quá, tuổi ơi là tuổi
vội vàng bay tóc cuối mùa hương!

Cao Nguyên


Chuồn Chuồn
chuồn chuồn bay thấp trời mưa
bay cao trời nắng, bay vừa trời êm (*)
thương em đôi cánh mỏng mềm
vượt bay qua khắp nẻo miền nhớ ơi

ấu thơ em, một khoảng trời
xanh màu ngọc bích như lời mẹ ru
ngủ ngoan trong mộng hiền từ
môi thơm cười giữa lòng người, tim ta

rồi xa, chuồn chuồn bay xa
lạc lời ru mẹ, xa nhà quê cha
xa đồng cỏ, xa lũy tre
xa cành phượng thắm, xa ve gọi hè

chuồn chuồn ơi! mi có nghe
mai ta về nhé, nhớ quê lắm rồi
thì về đi, dấu yêu ơi
nghe rung cánh mỏng trong trời quê xưa!

Cao Nguyên

(*) ca dao


gió sẽ cuốn đi
em hỏi, viết để làm gì
nhiều khi anh còn không rõ
ý lời gió sẽ cuốn đi
mai còn lại gì để nhớ

dẫu lời mình viết hôm nay
có cả nồng say tha thiết
mong cho thế giới mai này
đã quên những mùa ly biệt!

*
em hỏi, vậy sao còn viết
chắc anh không biết trả lời
bởi chính giữa thời khánh kiệt
anh còn mãnh liệt niềm tin

tin mai bình minh sẽ đẹp
sau đêm gió thét mưa gào
tin người còn bao nồng nhiệt
yêu thương bằng nỗi khát khao!

*

khi thấy anh còn đang viết
em ơi, hãy tựa vào anh
tiếp truyền ý lời tha thiết
cho thơ đi giữa nhiệt thành

rồi em sẽ không đành hỏi
anh còn viết nữa làm gì
giữa khi lòng ta đã mỏi
trên đời lắm nỗi hoài nghi?

Cao Nguyên


Giọt Thu
Thu vừa về đến ngõ
nhớ ùa chạy vào sân
cửa thơ dồn nhịp gõ
từng điệu buồn bâng khuâng!

thu ơi! chờ thơ với
một thoáng đợi người về
sao rộn lòng bối rối
khi hiên vàng lá me?

nhờ mây chiều gọi vói
người thương bên kia trời
gió đem lời thơ tới
theo giọt buồn sương rơi!

Cao Nguyên



HUYỀN THOẠI TÌNH


vào Xuân
từ Đông đi vào Xuân
đường tuyết vờn xám trắng
may có em đi cùng
mùa bỗng dưng bớt lạnh

từ búp trỗ qua mầm
lá thì thầm gọi nắng
may mắn mặt trời lên
rọi hồng nền sương thắm

từ mắt vào nụ hôn
môi đợi chờ quay quắt
may thơ gọi bồn chồn
má ửng hồng ngước mặt

và thế là vào Xuân
tình nở bừng mặt đất
cả hoa bướm cũng mừng
gởi lời chào trăng mật!

Cao Nguyên


Em mãi là mùa Xuân
em mãi là mùa xuân
giữa trời đông bão nổi
tình ươm ngọn nắng hồng
trên cánh đồng tuyết rối

em mãi lòng phơi phới
giữa trăm nỗi nhọc nhằn
không nao lòng bước vội
trên những lối đời qua

em mãi lòng thiết tha
với niềm tin rất mới
dẫu giữa cõi người ta
chứa bao điều gian dối

em mãi mãi tuyệt vời
trong lời thơ anh viết
như một đóa hồng tươi
nở cánh ngời thanh khiết

em mãi không quay lưng
nhìn từng vùng khắc nghiệt
không đắm nhìn trong gương
soi u buồn da diết

em mãi đời có được
từng bước, bước nhu mì
nhìn chân tình phía trước
không bao giờ biến di

em mãi trong lòng anh
mùa xuân và nắng mới
ánh mắt nhìn long lanh
khoe nụ cười tươi rói

mùa xuân em, mùa xuân
tình yêu ơi! vời vợi!

Cao Nguyên


tình khúc vào Xuân
gọi em môi hồng của nắng
hát lời tình khúc giữa Xuân
tim rung theo từng nốt lặng
thương yêu rộn giữa vô cùng

anh nghe cả lời tim nói
trên từng nhịp thở bâng khuâng
có gì dường như rất vội
giữa em nỗi nhớ vô cùng

trên dòng thời gian im lắng
không gian vỗ sóng muôn trùng
nhớ thương gởi vào xa vắng
mây bay theo gió ngập ngừng

xuyến xao lan xa vời vợi
lướt trên mặt sóng chập chùng
anh gom từng con chữ rối
gợi lời tình khúc vào Xuân !

Cao Nguyên


đừng nhé em
đừng nhé em, đừng nhìn sâu quá
vào lòng đêm, em sẽ rất buồn
chân đời bước trên đường băng giá
tâm ngại gì trăm ngã tuyết sương

đừng nhé em, đừng nhìn khung cửa
mà thấy mình đang giữa trùng vây
thân đời đã như rừng bốc lửa
hồn sợ gì một bữa hỏa thiêu

đừng nhé em, đừng nhìn trăm mối
sẽ thấy lòng bối rối vò tơ
sống chẳng sợ đến giờ trăn trối
chết ngại gì giữa cõi hư vô

đã chính ta vịn ta đứng dậy
sao lại tin không đủ sức đi
khi chồn chân, lúc lòng sợ hãi
hãy nhờ thơ hóa giải hoài nghi

vui nhé em, đời đi trọn bước
giữa dọc ngang sau trước thênh thang
tia mắt ngọc nhìn xuyên mây nước
mở lòng ra sẽ thấy yêu thương!

Cao Nguyên


ngõ vào Xuân
vui gặp em
đường ngược chiều năm tháng
hành trình hồng
qua mấy quãng Xuân mơ

hương cốm ngọt
chạy vòng quanh tuổi nhớ
chạm cội đào
rung mấy ngó thủy tiên

gót hài Xuân
rộn qua thềm tóc mượt
Thơ dìu Thơ
say khuớt ngã trong nhau

bình minh nở
trên dốc cầu quan họ
mừng tuổi mình
còn nhớ ngõ vào Xuân.

Cao Nguyên


HUYỀN THOẠI TÌNH


lộc biếc
quà xuân em đến tặng anh
đã ngoài tiên liệu nên thêm nỗi mừng
mở quà háo hức, ngập ngừng
chỉ mong phong kín như từng đợi nhau

mãi còn trong mắt đắm sâu
dường như thấy cả nhiệm mầu cuộc chơi
ngỡ em là giãi mây trời
gió anh đuổi bắt vu hồi có, không

mở tung cánh buộc nơ hồng
hương trầm ngọn tóc ngọt ròng hoa khơi
quà xuân nồng thắm ngõ mời
thời gian da diết nở lời ru đêm

giữa không gian tịnh rũ mềm
tình giao gõ phiếm trên thềm môi ngoan
tuổi quên trừ tịch bào mòn
đời vui lộc biếc mộng tròn giấc xuân!

Cao Nguyên


dưới tầng thác mơ
cám ơn em nhé, Nàng Thơ
gặp qua tâm ý, quen nhờ chữ duyên
mời em vào cõi tịnh yên
dạo vườn trăng mộng quên đêm thế trần

bềnh bồng trên ngọn sóng hồng
trong dòng sông ái, dưới tầng thác mơ
khi đời mỏi, hãy vào thơ
thong dong ta giữa sóng mơ diệu kỳ

hồn nhiên hôn đóa xuân thì
thơ không có tuổi sợ gì tàn phai
ướm môi mềm giấc liêu trai
mình say em nhé, rượu này hồn thơ

mai sau tình chết giữa mơ
dùng thơ xây mộ bên bờ sông trăng
chữ lời nhật nguyệt hào quang
rực trên hồn phách địa đàng mộ thơ!

Cao Nguyên


chào em
nắng về hồng bước chân em
sau đêm ngủ muộn bên thềm trăng gieo
tình nồng còn giữa mơ neo
nụ hôn náo nức chạy theo bóng ngày

thu vờn hương giữa heo may
chim chào em dọc hàng cây ven đường
anh chào em lời yêu thương
vừa tinh mơ hát trong vườn tương tư!

Cao Nguyên


mộng mị
em biết chứ, mộng không là mị
mộng của thơ, và mị của đời
thơ giữa đời, ngữ ngôn đều mị
đời giữa thơ, tri kỷ là tình

em hiểu chứ, hình không là bóng
hình của đời, và bóng của thơ
đời sẽ chết, chỉ thơ tồn tại
sao ta không giữ lại tình mơ

trong dòng sống - đời, hình mị ảo
anh mở giữa tình một bến tâm
khi mỏi bước trên đường nhiệt náo
tâm tình anh là chỗ tịnh thân.

Cao Nguyên


thu đất khách
người đi, đàn bỏ lại dưới trăng
sóng đêm rơi xuống chạm tơ vàng
thoảng ngân trong gió lời thương khúc
ngỡ đã xa mờ theo cố nhân !

bởi trăng hay bởi tiếng đàn xưa
mà nỗi niềm riêng vương ý thơ
thu giữa lòng ta đêm đất khách
buồn quá người ơi! mỗi tiễn đưa !

Cao Nguyên



đang ngon giấc ngủ giữa mơ
rân nghe lời gõ cửa thơ dập dồn
mở mơ ra thấy cánh hồng
đang nồng nàn vẫy giữa lòng chữ đêm

bật dòng, ngắm ý rũ mềm
phả hưng hửng sáng lưng triền ngực mây
lời vờn vói núm sao ngây
đang ngây ngất tỏa hương đầy dáng mơ

dường như em giữa tứ thơ
trỗi đêm trở giấc, ngớ ngờ chạm nhau
nụ rơi vào khóe môi sâu
mê hồn dòng chữ giữa câu bất ngờ

đang ngon giấc ngủ trong mơ
giật mình tỉnh cuộc đề thơ trêu tình
rằng đêm qua, phải là mình
vào mơ khuấy rộn cái hình giữa nhau!

Cao Nguyên



HUYỀN THOẠI TÌNH


từ khi em là thơ
từ khi Em là Thơ
anh như người lãng trí
không hẹn mà cứ chờ
có phải là vô lý!

trong mơ lời ai thơ
hờn trách người ích kỷ
biết là ai đó chờ
mà chẳng thèm để ý

lòng giận bỏ đi xa
mơ vẫn mong thơ gọi
em yêu anh thiết tha
cho hồn ai bối rối

@

từ khi Em là Thơ
anh say lời huyễn hoặc
yêu thương như là mơ
giữa khi đời rất thật

và thế là đợi chờ
một lời yêu có thật
trên dòng mơ chữ Thơ
thấy mình còn cái mất

cái gì mất trong còn
anh làm sao hiểu hết
qua nhịp độ xói mòn
của thời gian khắc nghiệt

@

từ khi Em là Thơ
từng chữ,lời anh viết
cho anh và cho người
là tấm lòng tha thiết
trong yêu thương một đời .

Cao Nguyên


Mưa Ngâu
tặng em những sợi mưa Ngâu
anh vừa hái được trong màu thời gian
sợi nhớ tím, sợi thương vàng
đong đưa huyền thoại mấy ngàn năm qua

cầu Ô Thước - dãi Ngân Hà
nghe thì xa lắm nhưng mà rất quen
quen vì mãi gọi tên em
trong đêm thao thức biết mênh mông tình

em trong mưa chẳng rõ hình
dẫu anh chong mắt đắm nghìn dấu xưa
cả trời cũng tím giọt mưa
gõ con tim rối nhịp thừa độ đau

tặng tình bằng sợi mưa Ngâu
không gian cũng buốt hồn đau theo mình!

Cao Nguyên


hương thơ
gởi tặng em, thơ anh hương quả ngọt
hái từ vườn xuân sớm, nắng tinh nguyên
nhâm nhi hết những gọi mời mai mốt
tuyệt nhiên em thoát khỏi mọi ưu phiền

nhìn những cánh chữ thơ hừng hực nở
thèm nụ hôn về ngủ giữa trang thơ
mới mơ ước đã nghe nồng nhịp thở
siết môi ngoan tình đẹp đến không ngờ

em đừng sợ, thơ không là trái cấm
dẫu cắn nhầm, đời chẳng sợ hóa thân
chỉ sợ nỗi bâng khuâng tình quá nặng
thao thức đêm, em gọi nhớ bao lần

nếu ngại quá, em giữ nguyên quà tặng
cất vào nơi xinh xắn giữa tim em
khi bất chợt có nỗi niềm xa vắng
ngửi hương thơ, đời chắc chắn bình yên!

Cao Nguyên


SAY
Rượu, Thơ - say chẳng cần mời
Tình say còn đợi một lời nơi em
nhìn Trăng gối Gió say đêm
anh thèm vục giữa hương em ngủ vùi

Khi Sao Mai đụng đáy Trời
tai nghe Hạc vỗ trên lời Thơ say
Ý vơi, Tình cũng thôi đầy
nghiêng Em trả mộng, về say giữa Đời

Đời say . Tâm chuốc bồi hồi
yêu thương cũng khó, rã rời cuộc chơi
Gió - Trăng còn quyện lời vui
Tình - Đời góp lại bùi ngùi giữa Thơ

Sao Hôm, trên đỉnh Trời . Chờ
Quỳnh hương chưa nở, sao ngờ mãn khai!

Cao Nguyên


duyên thơ
nghe chữ về, lời hăm hở đón
sợ lỡ dòng thơ, lạc ý tình
phượng lại nở trên cành hạ sớm
phải dấu yêu, ta lại gặp mình

dường như người của ngày xưa ấy
nghe tiếng cười thơ, nhớ rất quen
soi từng chữ qua mùa trăng cũ
thấy lại thời hương sắc thôi miên

ướm lời thơ nồng vừa hơi thở
trên môi quen một thuở đùa nhau
quên buộc chắc một câu duyên nợ
mà tình xa bữa vỡ nhịp cầu

bởi lỡ chuyến đò xuôi Bến Ngự
nên nỗi buồn Thượng Tứ còn đây
gặp thơ quen, săm soi từng chữ
ngỡ em về đứng giữa dòng thơ

này Huế ơi! mai ta trở lại
với lời thơ viết mãi xưa nay
rót thành dòng rượu hồng ân ngãi
trên sông Hương mời duyên thơ say!

Cao Nguyên


mượn
mượn nhau em nhé, bờ vai
tựa đầu nghe chuyện tháng ngày buồn vui

mượn nhau em nhé, nụ cười
hong bờ môi ấm giữa thời lạnh căm

mượn nhau em nhé, tấm lòng
khơi hồng mạch ý trên dòng sông thơ

mượn nhau em nhé, cuộc chờ
biết tình còn đợi chưa mờ dung nhan

mượn nhau em nhé, rộn ràng
cho tâm vui bước trên ngàn lối mơ

mượn nhau em nhé, sợi tơ
buộc thuyền hệ lụy vào bờ sông duyên

mượn nhau em nhé, cõi riêng
nghe tình ru biết ưu phiền nhẹ trôi

mượn nhau em nhé, cuộc đời
mai sau khỏi sợ nợ đòi giữa nhau!

Cao Nguyên


vỗ về
chắc em đã biết vì sao
thơ anh vẫn lời say đắm
gọi tình từng mỗi khát khao
giữa khi rượu đời cay đắng
uống trong nỗi chết nghẹn ngào!

sao không từ nơi yên lắng
viết lời tình khúc dễ thương
gởi về từng nơi xa vắng
mong đời nồng thắm sắc hương!

*
hẳn em đã biết vì sao
thơ anh vẫn lời hào phóng
gởi tình thân ái cho nhau
giữa khi những niềm hy vọng
hận thù đốt cháy từ lâu!

sao không trên dòng sông mới
khơi bao mạch nối về nguồn
nước theo trăm sông ngàn suối
nuôi xanh ngô lúa trên đồng!

*
thơ vui như cánh đồng xanh
tình thơm như mùa lúa mới
chữ lời như lửa nhiệt thành
rọi hồng từng khung cửa đợi

dường như mùa Xuân đang tới
bên trời chim gọi hừng đông
dường như có dòng nước mới
vỗ về lòng mọi nhánh sông!

Cao Nguyên


nếu
nếu biết em đọc thơ anh mà nhớ
ánh mắt vừa gặp gỡ hôm qua
anh đã chuốt ý lời rực rỡ
tựa nắng vờn trên những cánh hoa

nếu biết em đọc thơ anh từng chữ
anh đã tìm cổ ngữ trêu em
cho bâng khuâng theo vào giấc ngủ
trong mơ em hóa bướm bay lên

nếu biết em đọc thơ anh mà ngỡ
mình như từng gặp gỡ nơi đâu
anh đã viết lời tình rất cũ
từ duyên xưa gởi lại mai sau

nếu biết em đọc thơ anh mà vui
anh đã ươm tiếng cười vào chữ
khi buồn em ngân nga vài lời
lòng vui theo bước tình luân vũ

sao ta không về nơi xa xưa
yêu thương nhau như trong tình đầu
thơ reo vui trong từng điệp khúc
không còn lời buồn như mưa ngâu!

Cao Nguyên


thôi em về nhé
Thôi em về đi nhé
anh trở lại rừng phong
chia ly lời rất nhẹ
sao nặng sóng trong lòng

Chiều xuống dần thật lẹ
chiếc lá rơi nhẹ tênh
nếu em về quá trễ
gió sẽ buốt vai mềm

Thôi em về đi nhé
anh trở lại với anh
bước chân buồn quạnh quẽ
chạm hạt sương long lanh

Thu đã buồn như thế
sao còn mãi gọi tên
mà lá vàng cũng tệ
cứ khua mãi bên thềm

Cho lòng anh luyến nhớ
những giây phút bên em
giá mà không gặp gỡ
xa mãi rồi cũng quen

Thôi em về đi nhé
thương nhớ giữ trong lòng
gọi tên nhau lặng lẽ
qua cả một mùa Đông!

Cao Nguyên




HUYỀN THOẠI TÌNH


gã si tình
đang ngon giấc, bỗng giật mình
nghe em cười gã si tình làm thơ
rõ yêu mà cứ giả vờ
đổ thừa tình ấy chỉ mơ thôi mà

ừ thì mơ đấy, kệ ta
ai mượn bên ấy đọc qua, rồi cười
coi chừng đôi má hổ ngươi
bị ta ghẹo chín bờ môi dại khờ

hổng tin, đọc hết bài thơ
đã mơ ngày ấy, đang chờ hôm nay
cho ta chết giữa vòng tay
của người cười gã tình si cuối trời!

Cao Nguyên


dáng thơ

mời em vào hồn thơ tôi
nghe con chữ hát ru đời cho vui
lỡ tâm nhập ý bồi hồi
đừng mân mê quá giấc đời chợt đau

nhờ em thổi tắt ngọn sầu
cho hồng ánh lửa trên màu chữ tôi
dòng tình chảy giữa sông đời
nhẹ rung chút sóng cũng ngời ý thơ

nâng ly rượu ngấm trăng mơ
uống cho say khướt đợi giờ vào mai
tin yêu khỏi hẫng nhịp dài
chữ tình tỏa sáng trong ngoài dáng thơ !

Cao Nguyên


Nick Name
những bài thơ viết trong mưa dạo ấy
giờ vẫn còn trong từng con phố quen
những con phố mỗi lần anh trở lại
gọi tên em bằng cái Nick Name

là M, và mãi chỉ riêng M
vẫn tóc ngang lưng, nón che nửa mặt
rộn chân buồn theo nhịp guốc qua hiên
giữa rả rích mưa trên triền phố đợi

đợi những ý thơ về qua ngõ rối
đợi những lời ca hát bởi chính mình
chỉ thế mà vui cuộc tình vời vợi
nỗi nhớ tràn đầy trong mỗi giấc đêm

chỉ nỗi nhớ cũng làm nên quá khứ
huyền thoại tình lưu ngụ giữa tim nhau
nếu mai mốt em về theo nét chữ
sẽ gặp anh đứng giữa những niềm đau

những bài thơ viết trong mưa dạo ấy
giờ vẫn còn trong từng con phố quen
những con phố mỗi lần anh trở lại
gọi tên em bằng cái Nick Name!

Cao Nguyên


yếm thắm
hồi còn yêu vạt tứ thân
đêm mơ yếm thắm, ngày bâng khuâng nhìn
ngại lời trêu ý bất minh
lòng ngay, thơ cũng giật mình hổ ngươi

kể xưa, nay mỉm môi cười
rằng thơ chẳng khác ý lời thuở nao
vẫn duyên trăm nỗi ngọt ngào
đã mơ yếm thắm, còn chào tứ thân

liệu chừng lửa bén vạt trần
mong manh tơ nõn đượm rần sóng ghen
thơ buồn, sợ bút rời nghiên
nay đành, chia chút nỗi niềm cùng xưa

vào thu, hạ vẫn chần chừ
chưa hong cánh phượng tạ từ dáng sương
đã nay, xưa vẫn chưa buông
chỉ vì yếm thắm còn tương tư hồn!

Cao Nguyên


ngủ giữa tim em
em có biết trong từng cơn gió núi
quyện ngát mùi hoa cỏ của rừng hoang
anh hít thở triền miên hương vị ấy
cho lòng mình thấm đẫm dấu yêu thương

em có thấy giữa điệp trùng rừng núi
vườn địa đàng là một thảo nguyên xanh
những thác nước cứ rì rào nhịp chảy
cho ngàn hoa luôn rộ sắc khoe hương

em có nghe tiếng thông reo vi vút
hòa hợp âm cùng tiếng hát muôn chim
bản giao hưởng của bình minh hoang dại
ru hồn anh vào thế giới tịnh yên

@

anh sinh ra từ chiếc nôi đồng cỏ
ru đời anh là tiếng gió ngàn thông
anh đã yêu em cũng từ nơi đó
giữa Cao Nguyên xanh, anh có trái tim hồng

cứ mỗi lúc bước chân đời quá mỏi
anh lại quay về ngủ giữa thảo nguyên
ngủ giữa bình yên trong miền hoang dã
ngủ giữa chân tình, giữa trái tim em .

Cao Nguyên


tình yêu là thế
này tình
còn tha thiết ngắm
sao khuất vào
yên lắng thật sâu

này em
còn bao lo lắng
về nụ hôn
chờ say đắm trao

này không gian
giữ giùm im ắng
cho tia nhìn
còn trong mắt nhau

này thời gian
xin trôi chầm chậm
thơ ta còn
nợ người mấy câu!

tình yêu là thế
em yêu ơi
lãng đãng như mây trên đỉnh trời
mãi miết vờn nhau không tiếng động
sợ vỡ nên chi phải đổi màu

vừa như trắng
vừa như xanh
vừa như hồng
vừa tan mong manh

anh đã hôn em
từ cơn mê thức
có ấm nồng không
mảnh ngực trần gian!

Cao Nguyên


HUYỀN THOẠI TÌNH


quán tâm
lòng em như quán đạo trà
tình anh độc ẩm sau tòa chân kinh
bỏ tham, lánh cuộc đắm nhìn
sợ sân si buộc bóng hình vào tim

ý vờ thiền tịnh an nhiên
lời còn quán tính xoay nghiêng tầm nhìn
đổ thừa tại gió lay kinh
nên công quả mọn nhiệm tình quán tâm

lòng em hay gió thì thầm
vừa như tấu khúc nguyệt cầm khởi duyên!

Cao Nguyên


chớm Thu
Trời chớm vào Thu rồi đó em
nắng chưa đi mà trăng đã lên
sương sau chiều vừa rơi hạt nhẹ
mai dậy xem nước đẫm lá mềm

Mai dậy xem nước đẫm lá mềm
một mình anh đùa với sương đêm
em hư lắm thường hay dậy trễ
mặt trời lên còn ôm mơ đêm

Mặt trời lên còn ôm mơ đêm
vẫy giọt sương lên mái tóc mềm
anh nghe tiếng tim em cựa khẽ
đôi môi xinh mớm nụ cười anh

Đôi môi xinh mớm nụ cười anh
giọt tình lăn trong xanh long lanh
trộn chút nắng Thu hồng nhẹ hẩng
Sương - Nắng - Anh đùa em vòng quanh .

Cao Nguyên


Rượu Thơ
sao em còn chưa cạn ly
mai kia thơ chết lấy gì để say
rượu thơ là cõi lòng này
ủ hương trăng mật từ ngày có em

ly tình huyền ảo mơ đêm
giọt nồng háo hức từ tim rót vào
rựng lời, rực ý, hồn chao
thơ nghiêng dòng chảy cho khao khát về

không say sao gọi tình mê
ru nhau đâu biết vỗ về nỗi chi
nồng nàn ơi! vị cuồng si
rượu thơ rót ngợp vào ly sóng tình

uống đi em, rượu thơ mình
giọt hồng chảy suốt qua tình khúc mơ
trộn chung vị đợi, hương chờ
uống cho say khuớt giữa giờ còn nhau

lỡ mai thơ chết còn đâu
muốn say, rượu đã ngập sầu, vỡ ly
nồng nàn thơ, rượu cuồng si
say mơ uống cả xuân thì tuổi em!

Cao Nguyên


nhẩn nha
nhẩn nha
em nhé
nhẩn nha
buồn

mỗi giờ
một chút
để tình
khôn

lòng
không còn trách
con tim
dại

nhớ mãi
người xa
ngớ ngẩn
hồn!

Cao Nguyên


trăm năm còn phía trước
hãy cứ nghĩ, trăm năm còn phía trước
cho buồn phiền không vướng bước chân ta
những xót xa cũng chỉ là cỏ mục
sẽ lụi tàn theo năm tháng đi qua

đời đã thôi gọi tuổi mình háo hức
anh và em, tự đánh thức ngày vui
như lũ ong đang giữa mùa lấy mật
đã biết đùa trên hương sắc hồng tươi

*

đã yên chí trăm năm còn phía trước
vội vàng chi đếm mất được chiều nay
thôi trăn trở để lòng đừng thổn thức
khi dấu yêu vừa vuột khỏi vòng tay

đêm mưa qua mà ngày chưa kịp nắng
tại mây thôi, đâu phải vắng mặt trời
chỉ hôm nay, rồi mai đời sẽ khác
chút hồng thôi, cũng đủ nhếch môi cười

*

vui nhé em, trăm năm còn phía trước
nhẹ lòng đi theo nhịp bước chân thơ
trân trọng giữ chân tình ta có được
cho yêu thương rất thực giữa đời mơ

thoảng cơn gió, đóa hoa tàn bất chợt
sao ta không chia sớt những buồn vui
mai kia dẫu biên đời thân đã vượt
hồn còn nương theo gió để ru người!

Cao Nguyên


HUYỀN THOẠI TÌNH


Giao Khúc
em như giọt sương lăn
trên cánh hồng mới nở
gió phả vào hương thở
nắng vờn sương long lanh

anh như một lời thơ
viết giữa giờ say đắm
khi ngắm giọt sương lăn
trên cánh hồng tươi thắm

sương và thơ như mơ
trong chuyện tình lãng mạn
đang thăng hóa đợi chờ
nơi bến bờ vô hạn

sương lăn hồng giọt mực
trên ngọn bút huyền vi
nhiên tạo thành giao khúc
trên dòng sông tâm tri!

Cao Nguyên


ngân xa
bữa lên núi, lá Thu vừa chín
màu trĩu cành, tím đỏ vàng nâu
em lướt nhẹ qua, lời rất mịn
treo ngọn tình, đuôi mắt bồ câu

đuôi mắt sắc, cắt hồn hai mảnh
nửa chạy theo em, nửa thẩn thờ
cơn gió trượt vai, chờm chút lạnh
lá rùng mình, rơi chạm tứ thơ

những giọt nắng giòn tan, nhẹ rớt
khua rộn hồn, mấy nốt chân qua
có nỗi nhớ chồm lên diễu cợt
âm vang mùa lá đổ ngân xa!

Cao Nguyên


gởi tình theo gió
đất thở cùng em nhịp rung buổi sáng
lá biếc xanh ngời rạng giọt sương mai
rộn rã quá những tia hồng của nắng
chảy giữa em từng bước lặng anh theo

chậm nhịp thở ngày vui không rớt vội
giang tay ra trút hết nỗi ưu phiền
loài chim cũ hát lời ca rất mới
rót vào đời những khoảnh khắc bình yên

ngợp giữa lòng yêu thương trở giấc
hoa cũng cười trên mặt đất đang xuân
lời thơ anh cũng vừa hong ráo mực
gởi tình đi theo gió đến vô cùng.

Cao Nguyên


ép cho mềm ngọn lửa
muốn đưa em ra khỏi mùa giá lạnh
gặp thời may, ngọn nắng tạt ngang qua
chỉ thoáng chốc, đôi mắt buồn ráo hoảnh
xoáy đường nhìn sâu hoắc giữa lòng ta

nên hực lửa trong dòng thơ đắm đuối
trót theo em gần mỏi cuộc tình si
muộn chút nữa sẽ nghe lời niệm cuối
mặc khải tình theo vạn lối trăng đi

nợ là gió, mà duyên như nắng
em cám ơn trời, ta cám ơn em
tựa cho sát đôi vai, làm cửa chắn
ngăn lời tình thấm lạnh chảy tràn đêm

nhích lại nữa, ép cho mềm ngọn lửa
nhuyễn như tơ, quyện giữa những lời thơ
lỡ mai mốt ta không gần em nữa
tình vẫn nồng, bởi lửa của hồn ta!

Cao Nguyên


đợi nửa bài thơ
vào mơ nhằm lúc nhớ em
thu đem lá trải bên hiên vàng chờ
nhìn em bằng ánh mắt thơ
nên chi rất mọng trên bờ môi xinh

gọi em bằng tiếng của tình
làm tim em phải giật mình trong anh
mơ xua nhớ chạy mùa quanh
quành đông qua ngõ xuân đành lạc nhau

đợi hè nhón tiếng ve sầu
chuốt hồng cánh phượng gợi màu trăng xưa
yêu nhiều nhớ biết sao vừa
đành thôi lỡ giấc ngủ đùa mơ qua

dường như còn nửa bài ca
em không chịu hát bữa xa đỉnh chờ
chỉ vì đợi nửa bài thơ
anh chưa kịp viết trên bờ môi em.

Cao Nguyên


con phố mùa đông
chào em con phố mùa đông
vây quanh trắng những con đường tuyết bay
sợ đêm, thắp nến chờ ngày
ru tình ngủ giữa đọa đày góc tim

ví dầu em thử là chim
tung đôi cánh mỏng đi tìm nắng xuân
chắc môi sẽ mở lời mừng
khi bông tuyết nhuộm giọt hồng chạy ngang

dưng không nhớ nụ hoa vàng
tặng em sinh nhật muộn màng tuổi qua
rõ rồi em, cuộc tình xa
bốn mùa mây tím la đà giấc anh

nhớ thôi mà đã trĩu cành
những dòng lệ thắm buốt vành môi xưa
buồn em rót nốt giao mùa
đông tàn, xuân đến còn thừa nỗi đau

anh về tắt dãy nến sầu
hong mùa xuân ấm để hầu giấc em
tuyết hồng tràn lối phố đêm
những con đường trắng giữa tim chợt nồng.

Cao Nguyên


tên em
đừng gọi tên em là Mây hay Gió
mãi lang thang không nhớ đường về
cũng đừng gọi em là Sông hay Núi
đường tình duyên lắm nỗi nhiêu khê

đừng gọi em bằng tên của bốn Mùa
Nóng Lạnh Nắng Mưa thường bất chợt
giấc ngủ nào không nặng những bâng khuâng
trời đất chuyển xoay làm em chóng mặt

đừng gọi em bằng tên các loài Hoa
lúc nở lúc tàn, khi còn khi mất
làm sao em giữ được cuộc tình chung
tình đến rồi đi, buồn đau chất ngất

hãy gọi tên em bằng lời rất thật
tận cõi lòng anh với nỗi đam mê
dẫu ân ái có mềm như gió thoảng
ta cũng bên nhau suốt lối đi,về.

Cao Nguyên


miết giận
vai anh em cứ say lòng
môi đừng nhúc nhích, vai không trở mình
giản đơn gọi đó là tình
lặng yên, yên lặng không nhìn cũng mê!

*
ngu gì chịu cuộc rủ rê
sau say hóa mộng lòng kê vai nào
trở mình vai nhé ngọt ngào
thử xem môi miết giận vào chỗ mô!

Cao Nguyên



môi quen
đã nhiều lần anh về thăm biển vắng
ngồi ngắm em từ những cánh hải âu
ngọn sóng nhớ lăn trầm lăn, thăm thẳm
cuộn tình đi xa lắm, tận nơi đâu?

biết không thể giữ em mà vẫn nhớ
chờ giữa mơ và đợi giữa lòng tin
ghép thật kín những hạt tình đã vỡ
xây cầu vồng làm điểm tựa yêu em

có thể nào, một chiều rất lạ
anh lại về với biển cùng em
mặc sợi tóc xanh bay theo ngày cuối hạ
gió thu nồng bởi ngọt dấu môi quen!

Cao Nguyên


mê sảng
em có biết, những đêm rất buồn
anh muốn chung quanh thật lặng yên
giữa khoảnh khắc thời gian dừng lại
anh thèm nghe bờ vai cựa mình

theo tiếng hát từ môi em ngái ngủ
kể chuyện tình của một dòng sông
có những cánh tay của làn sóng biếc
ôm trăng bay trên ngọn mây hồng

lời hát khẽ đưa anh vào mộng
bềnh bồng bay như trăng trong mây
giữa những cánh tay của làn sóng biếc
trong chuyện tình tự kể bởi dòng sông

kể bởi chính anh với lời mê sảng
giữa đêm buồn sâu tận vô cùng
mà nhớ quá bờ vai trở giấc
chập chờ em hơi thở dòng sông!

Cao Nguyên


HUYỀN THOẠI TÌNH


Cuộc Chờ
cũng may . còn có Trăng, Thơ
nếu không . đêm xuống, cuộc chờ trống trơn
ghé Tình, gặp bữa ghen hờn
thăm Yêu, môi nhạt nụ hôn cuối mùa

Người buồn, xua giận làm mưa
Ta nghiêng tim hứng, đong thừa hạt đau
rủ Trăng, Thơ . uống vị sầu
lặng đêm say khướt, ghìm nhau cuộc chờ!

Cao Nguyên


mưa
mưa! mưa! mưa em, trời mưa
nép gần lại chút cho vừa ấm nhau
tay che, che sợi tóc nhàu
đã vơi óng ả theo màu thu phai

bước! bước em, nhẹ gót hài
như thời xuân nõn còn đầy lối mơ
mưa! mưa! mưa rộn đường thơ
về mai em nhé, ngõ chờ nắng hong!

Cao Nguyên


Rừng Gió chiều mưa
chiều nay mưa lại về Rừng Gió
lá xạc xào khua vỡ nắng tuôn
bên hiên lạnh chờ đêm trăng lỡ
nghe râm ran từng bước chân buồn

*

lại chạnh nhớ Sài Gòn nắng vỗ
khói nhựa đường hun nóng sân ga
bước xuôi ngược theo triền thương nhớ
đếm bao lần những chuyến tàu qua

mỗi chuyến tàu nghe từng nhịp thở
nhớ bữa đi, hẹn bữa quay về
còi tàu giục, lòng chờ hăm hở
hẹn bao năm - đời ngỡ hôn mê!

*

chiều nay mưa lại về Rừng Gió
giọt, giọt buồn gõ vọng tim em
xa mất hút lời vui thuở nọ
nhớ, nhớ nhiều - sâu trong mưa đêm!

Cao Nguyên


trên bờ hoàng hôn
chiều vừa rớt xuống sau vai
nghe tình rót nhẹ vào tai tiếng buồn
mưa em rưng chảy giữa hồn
khơi đêm mạch nhớ miết tròn vóc xưa

nắng xuyên mùa tóc xuân đưa
rọi ngang da thịt ửng vừa hừng đông
ngọn tình - nụ có, hoa không
mà duyên phong nguyệt còn bồng tương tư

tâm mơ chợp ảo nụ cười
vọng tâm xao xuyến chút tôi giữa nàng
biết thu về vỗ lá vàng
sao trong tình khúc vẫn tràn ý xuân

ngỡ ra trễ một lời mừng
ngày em bước vội qua khung cửa chờ
nên chi lời mãi ngẩn ngơ
trong dòng thơ rớt trên bờ hoàng hôn!

Cao Nguyên


ừ nhỉ

nhớ xưa em ở phố này
nay về tìm suốt cả ngày không ra
phố đông, người nườm nượp qua
tiếng chào không có, ta là người dưng

người dưng - ừ, thì phải rồi
bạn bè thân ái một thời đã xa
còn mỗi em, hiểu lòng ta
chừ tìm không gặp, phải là xót không

nhắn em - ừ, tại sao không
mà nhắn ai chứ, giữa đông đúc người
thôi thì buông nghĩ, chợt cười
vào thăm quán nước, ta mời ta vui

buồn chi - ừ nhỉ, cuộc đời
hôm qua đang có, nay thời đã không
rồi mai sẽ lại tần ngần
đứng từ đâu ngắm cũng gần như mơ

như mơ - ừ nhỉ, như mơ
em đi đâu mất, ta chờ ở đây
thiệt thèm được bữa uống say
whisky! cô chủ, cho đầy hai ly

một ly uống nhớ người đi
một ly uống tiễn tình si về nhà
khề khà - ừ nhỉ, khề khà
một ngày qua phố gọi là trống trơn!

Cao Nguyên


tình ơi một vóc trăng đầy
Ảo Đời lưng một cõi trời
Thực Tình đầy ắp ý lời thơ em
nỗi niềm trong tự khúc đêm
ru lòng xao xuyến bên thềm nguyệt hoa

bao năm lữ khách xa nhà
đạp trên sương tuyết trượt qua nửa đời
rượu tình uống gợn trùng khơi
cạn dòng tâm huyết bồi hồi dáng xưa

đường qua nhịp guốc còn khua
mà trăng đã xế khuất mùa hạnh ca
mây trôi tím dọc Ngân Hà
nhớ ơi màu áo chiều qua giảng đường

ý thơ chưa nhạt dòng hương
chừng như dấu ái còn tương tư hồn
Ảo Đời một cõi mông lung
Thực Tình còn chất ngất lòng đắm say

Tình ơi! một vóc trăng đầy
ý lời đuổi bắt chạm cay mắt người!

Cao Nguyên


HUYỀN THOẠI TÌNH


mê thơ
em mê thơ như mê đời trẻ dại
nhặt hoang sơ trang trải lối đi về
cánh diều mơ lướt gió giữa trời quê
ru em ngủ giữa bộn bề huyền thoại

em mê thơ như mê thời con gái
với lung linh huyền ảo giấc đời mơ
má hây hây tình nở rộ đợi chờ
tiếng cười rộn chạy theo từng nhịp bước

em mê thơ như mê dòng tóc mượt
chảy trên vai nhẹ sóng nước hồ thu
đang Xuân yêu đâu biết chuyện tạ từ
giữa tuổi ngọc chưa cay dòng nước mắt!

*

anh mê thơ như mê mình được nói
với cỏ cây hoa lá với trăng sao
nói với đất sâu, nói với trời cao
cái thân phận con người trên đá sỏi

anh mê thơ như mê mình được hỏi
ta về đâu sau những cuộc bế dâu
người về đâu khi kết thúc nguyện cầu
tình về đâu sau nghẹn ngào nức nở

anh mê thơ như mê đời tao ngộ
trong an nhiên giữa những trái tim người
trong vui tươi của bè bạn khắp nơi
trong hạnh phúc thắm nồng tình thân ái!

*

thơ tự nó - mãi nồng nàn quyến rủ
nâng hồn ta vượt sức nặng hình hài
xuyên qua đêm nhìn rõ thấu mặt trời
giữa hoang phế ta tìm ra bè bạn

nhờ thơ em - anh ươm tình lãng mạn
trong giá băng còn giữ được môi nồng
khơi chân tình rộn chảy giữa mênh mông
tự thắp đuốc đi giữa đời tối mịt

nhờ thơ anh - em nghe tình tha thiết
vui và đi qua nghiệt ngã dòng đời
yêu thương người hạnh phúc được nhân đôi
sống và chết giữa thơ đều tuyệt diệu!

Cao Nguyên


Đó Đây
chiều, Đây vào quán thơ ngồi đợi
Đó của thơ đang ở xa vời
đã hào phóng, PM nhắn vói:
thiên khúc tình viết nữa hay thôi?

viết thì viết, Đây không có ngại
là thơ thôi, chả phải thực đâu
Đây thương Đó, người sao dễ ghét
chọc giận nhau, rồi lấm lét cười

nếu muốn Đây cùng cười với Đó
phải vỗ về Đây, Đó biết chưa
lời Đây viết vừa hong ráo mực
Đây buồn, ngồi mong Đó gặp mưa

mai sẽ nghe Đó đổ thừa tại gió
thổi mưa ùa vào mắt Đó cay
chẳng những tin, Đây còn năn nỉ gió
thôi thổi mưa vào mắt Đó Đây!

Cao Nguyên



bóng em

mơ đi qua chỗ từng qua
gặp em - chiếc bóng - mừng ta trở về
ôm nhau bóng kể lời mê
thời gian vụt lớn tầm che khỏi đầu

hèn chi ta, tóc bạc màu
bay ngang tầm mắt mà hầu không hay
và em - bóng đã dường gầy
ôm ta không trọn vòng tay thuở nào!

Cao Nguyên


gom lá thu tàn
thu tàn gom nhóm lá khô
nghe dòn tan vỡ từng mô phiến gầy
chừng như gió cũng buồn lây
rong lên một thoáng cho đầy lòng rưng

gom nhanh, sao lại ngập ngừng
còn gì vỡ giữa tận cùng nữa đâu
phải vàng, lá đã vàng mau
biết rơi, lá cũng rơi sâu cuối mùa

mai vườn hồng vạt nắng xưa
cành ươm lá biếc hợp vừa ý xuân
thu đi quá độ ngập ngừng
nên đông chừ đã nhắc chừng tuyết rơi

mới thôi mây đã xám trời
lời chưa dứt vọng mà người đã xa
rùng mình, gió cuốn lá qua
lòng gom vén được bóng tà huy sương!

Cao Nguyên


sau giấc Đông
ta bỏ ta đi mấy chục năm
cầm bằng mất tích giữa mù tăm
ngày về bến cũ rêu mờ phủ
rờ dấu chân xưa đất lạnh căm

ta tưởng quên ta giữa chốn này
may còn hạt bụi trong mắt cay
nên chi cứ mãi còn vương vấn
lời tình ai neo giữa tháng ngày

xin cám ơn đời, cám ơn em
đã vì ta thao thức nhiều đêm
tội con tim nhỏ trong cơn lốc
bám mãi tin yêu để bình yên

chẳng còn chi ngoài một tấm lòng
theo máu rong tim những giọt hồng
trút xuống lòng em ngàn hạt nắng
hong ấm đời lên sau giấc Đông!

Cao Nguyên


niệm khúc cho anh
em đã viết cho người niệm khúc
đến bao giờ, viết niệm khúc cho anh
người trót yêu trong mùa khổ hạnh
nên cuối đời đánh mất an nhiên

giữa thiền khúc còn nghe tiếng động
mỗi cựa mình từ sóng tâm em
sâu trong đêm tình còn vương vấn
từng hạt nồng thắm ấm môi quen

chập chờn sáng ánh đèn thật, ảo
bén lửa trần cháy áo niệm thân
lòng ngỡ quyết hư không nỗi nhớ
tiếng cười em khua vỡ đạo tràng

nhắc tình huyễn cho lòng đỡ sợ
mà mơ về vẫn nợ bóng em
nợ cho đến sau cùng nhịp thở
từ cõi riêng em mở được hồn anh

hãy làm dấu hồn anh bằng niệm khúc
sau hóa thân không sợ phải ru nhầm
gặp em nhé, chỗ chờ bên trái ngực
vội vàng lên, kẻo lỡ phút di ngôn!

Cao Nguyên


chong chóng

em ví em - con chong chóng quay
bộn bề tất bật chạy quanh ngày
buồn vui nhanh chậm tùy cơn gió
giữa nắng trong mưa dưới bóng mây

em bảo anh nhìn xuyên chong chóng
sẽ thấy hình em trong bóng quay
Xuân Hạ Thu Đông theo gió vỗ
chong chóng quay vờn theo lá bay!

*

mỗi lúc nhìn em - chong chóng quay
thương ơi tất bật chạy theo ngày
trong Đông anh muốn làm cơn nắng
hong ấm em từng cánh chóng quay

hãy cứ là con chong chóng quay
để biết ta còn giữa tháng ngày
còn cả yêu thương còn sức sống
mặc kệ thời gian, chong chóng quay!

Cao Nguyên


HUYỀN THOẠI TÌNH


vào Xuân
từ Đông đi vào Xuân
đường tuyết vờn xám trắng
may có em đi cùng
mùa bỗng dưng bớt lạnh

từ búp trỗ qua mầm
lá thì thầm gọi nắng
may mắn mặt trời lên
rọi hồng nền sương thắm

từ mắt vào nụ hôn
môi đợi chờ quay quắt
may thơ gọi bồn chồn
má ửng hồng ngước mặt

và thế là vào Xuân
tình nở bừng mặt đất
cả hoa bướm cũng mừng
gởi lời chào trăng mật!

Cao Nguyên


cảm Xuân

mặt trời còn ngủ nướng trong mây
tháng Tư mà lạnh cứ tràn đầy
mầm chưa trỗ lá khoe xanh nụ
chim cũng lười reo tiếng hát hay

thân cây tulip không chờ lớn
trỗ đại vài bông cho giải khuây
cái cảnh đầu Xuân Đông Bắc Mỹ
buồn tựa lòng thơ thiếu rượu say!

Cao Nguyên


về đây em nhé
về đây em nhé, xem trăng ngọc
rọi sáng thềm sương giữa tiết thu
mênh mang chảy một dòng sông bạc
sóng cuộn thời gian trôi hút sâu

còn mỗt hồn thơ trên ngọn sóng
thủ thỉ cùng sao chuyện chúng mình
dẫu lỡ mùa duyên thời tuổi mộng
vẫn mãi tìm nhau, bóng lẫn hình

hình như suối tóc mây huyền hoặc
bóng tựa lời trăng nói với sông
tình đắm đuối giữa thơ rất thật
nụ hôn đầu như mây bềnh bồng

về đây em nhé, nghe thơ hát
trên sông mơ bàng bạc trăng thu
kể chuyện tình ngôi sao đi lạc
trong cung buồn tuyệt tác tương tư!

Cao Nguyên


ngườii đi tìm hoàng lan
người đi tìm hoàng lan
trên một vùng đất vỡ
đang trong thời phục hoang
mà lòng mình cứ ngỡ
vẫn còn đó hoàng lan

người đi tìm hoàng lan
trong góc đời chợt nhớ
lòng bâng khuâng miên man
về nơi mình cứ ngỡ
vẫn còn đó hoàng lan

người đi tìm hoàng lan
giữa thu vàng lá đổ
từ một thuở Sài Gòn
mãi suốt đời cứ ngỡ
vẫn còn đó hoàng lan

người đi tìm hoàng lan
của một thời sách vở
lòng chưa nhiều băn khoăn
và đời này cứ ngỡ
vẫn còn đó hoàng lan

người đi tìm hoàng lan
suốt hành trình viễn xứ
trong hoàng hôn rơi vàng
gọi, gọi hoài điệp ngữ
hoàng lan ơi! hoàng lan!

Cao Nguyên


mưa xưa
chiều qua đi dưới cơn mưa
dưng không lại nhớ người xưa của mình
tại tâm ướm hạt hồi sinh
động dòng ký ức giật mình vu vơ

lời xa quá độ trăng chờ
ý còn quanh quẩn nên thơ bần thần
ngỡ là sắc đã trong ngần
sao còn ảo giác cầu vồng trong mơ

so vai đọng hạt mưa xưa
người ơi ới gọi, qua chưa cuộc tìm
nhắc chừng chi, lạnh qua tim
mưa thôi vọng nhé, để yên ta chờ

dẫu là chỉ bóng của thơ
lời ru nhẹ hẫng mà vu vơ buồn
gợi chi tâm, ý trêu hồn
cho con chữ rối theo dòng mưa xưa!

Cao Nguyên


chạm
rân rân
giọt sương
rân rân
rơi
rơi
sâu hút
dưới tầng
da đêm

bừng lên
hạt nắng
bừng lên

da đêm
vỡ
tiếng rên
giao mùa

ta
em
chạm
tiếng cười
khua
nhìn hoa
thống khoái
rướn đùa
gió xuân!

Cao Nguyên


tìm em
tìm người em gái Thần Kinh
có đôi mất biếc thoáng nhìn vu vơ
khi đi đội nón bài thơ
áo bà ba tím, quần tơ nõn vàng

tóc dài xỏa chấm eo thon
chân mang guốc mộc, môi hồng cánh sen
tên nàng gồm bốn chữ N
xưa tôi đùa gọi "ngữ ngôn ngù ngờ"

bởi vì nàng biết làm thơ
biết trêu con chữ cho ngơ ngẩn người
không ngờ người ấy là tôi
vướng tình nên mãi suốt đời ngóng trông

theo em ngớ ngẩn ngữ ngôn
thằng tôi thành kẻ mất hồn kinh niên
tưởng mình trên đất Thần Kinh
thoáng người áo tím đắm nhìn như ngây!

Cao Nguyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét