bâng khuâng
( Thân gởi Lệ Khánh, Thùy An...
và những người còn đủ bâng khuâng)
đâu đã ngủ mà anh gọi thức
trời bên ni còn rực vàng trăng
ngồi gõ phiếm vu hồi hư thực
để nghe dòng tâm thức trầm lăn
những nốt lặng nằm im chợt mở
nghe rõ từng nhịp thở bâng khuâng
từ háo hức của thời sách vở
đến bồi hồi tận thuở rời quê
anh có biết cả tình yêu nữa
rủ rê về đứng giữa sân khuya
nhắc Tháng Sáu ve sầu, phượng nở
với buồn vui trừ cộng nhân chia
có phải tuổi già thường mất ngủ
hay tại mình còn đủ bâng khuâng
ngoài song cửa hừng đông chớm nở
ừ ngủ thôi giấc muộn đêm tàn
mình ru mình lời hoa bâng khuâng!
Cao Nguyên
@
Bâng khuâng
Bâng khuâng có già bao giờ
Một cành tím dại bên bờ cỏ thơm
Một cánh chim lạc cuối đường
Một đôi thỏ trắng trong vườn sớm mai
Một hơi gió thoảng bên ngoài
Một tia nắng ngọt trôi dài trên hiên ...
Bỗng không nhớ nhớ quên quên
Buồn vui chả biết
Vô duyên quá chừng
Hình như lòng thấy ... bâng khuâng !
Đặng Lệ Khánh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét