Phối Âm
Phối Âm là trang thơ đặc biệt, dành để lưu lại những bài thơ qua cảm nhận lời ý của người khác mà thành văn.
Mỗi câu chữ là mỗi tình ý phối hợp âm điệu chân tình nhất của những tấm lòng trên cung bậc và sắc âm của thi ca.
Phối Âm là kết hợp những vần điệu giao cảm nhiệt tình với chữ nghĩa và tâm ý tri âm của những trái tim thơ.
Phối Âm là một bản giao hưởng mà mỗi tiết tấu ngữ âm ngân lên và lăn trầm theo những cung bậc cảm xúc trên dòng thơ nhân bản.
Phối Âm luân chuyển thông điệp nhân ái trên mọi nẻo đường mà lòng thơ đi qua, gởi lại cho chính mình, cho những con tim khát vọng yêu thương những tình khúc vượt mọi rào cản không gian, thời gian và chính kiến.
Phối Âm luôn mong chờ những giai điệu và tiết tấu qua giao cảm chữ nghĩa của những trái tim thơ hòa chung nhịp đập với bạn mình, với ân tình đời phóng khoáng sưởi ấm lòng nhau.
Cám ơn những nụ cười thơ, rất thơ và thật tuyệt vời trong Phối Âm.
Cao Nguyên.
@
tiệc thơ
vui tiệc thơ, mời người say bữa chữ
khởi nâng ly, ta uống thử Ngũ Ngôn
hương đượm sắc bừng bừng men lạc thú
ngắm Đường Thi, con chữ lại bồn chồn
tiếp ly nhé, này Thất Ngôn Tứ Tuyệt
chất trữ tình điểm xuyết mộng phong vân
nồng lửa ái, cung hầu nâng Lục Bát
ngất ngây tình khao khát giấc cuồng si
nghiệm thế sự hồ nghi dòng Bát Ngữ
luận ân tình, chuốc Tứ Tự giao âm
thật hay ảo, cứ chính tâm hành xử
nệ hà chi Cổ Ngữ với Cách Tân
uống nữa nhé, cho mềm rân con chữ
chếnh choáng rồi, thức ngủ cứ Tự Do
lấy nghĩa khí tri tình mà luận ngữ
ưỡm ờ chi cung cách để so đo
nếu vì chữ mà say thì cũng đáng
đời trôi qua thấm thoát đã vạn ngày
bữa tiệc thơ, không hẹn chờ năm tháng
thơ còn đầy, chữ nghĩa vẫn vờn say .
Cao Nguyên
Mời
Rượu này cất tự bao giờ
Mà môi chưa nhấm đã ngà ngà say
Hương trong ly rượu chữ này
Lấy từ trời đất cỏ cây giao hoà
Thơm như sữa mẹ từ xưa
Có khi phảng phất tuổi vừa chớm xuân
Vị nồng nàn của yêu thương
Nhỏ vào một giọt mật đường ngất ngây
Mời anh nhấp ngụm chữ này
Nghe thơ thú vị gieo đầy một chương
Đường Thi sủi bọt ly tràn
Sóng sông Tương cuộn lá vàng trôi xuôi
Ngụm thơ Đỗ Phủ bồi hồi
Áo bông xơ xác phận đời long đong
Mời anh uống cạn một chung
Tì bà thổn thức chuông đồng vọng ngân
Song ngoài trăng sáng mênh mông
Cúi đầu đẫm lệ vời trông khói nhà
Hồ trường cụng chén người xưa
Bốn phương rượu rót đậm đà tri âm
Chữ xưa sóng sánh trong lòng
Mượn ba giọt rượu ấm lòng với thơ
Đặng Lệ Khánh
Thơ tình
Mời nhau cạn chén thơ tình
Trong thơ có rượu, trong mình có ta
Long lanh trời đất giao hòa
Một thang cổ tự, một toa điệu vần
Rượu pha khờ dại trăm năm
Hơi men lục bát đã nồng ca dao
Mời nhau tâm ý nhiệm màu
Chén đau viễn phố, chén sầu ly hương
Thêm vài giọt lệ chinh nhân
Kiếm cung gẫy nát, tay không chống trời!
Uống đi, thơ rượu ủ lời
Đường thi thăm thẳm vào đôi mắt huyền
Mang trong tim một lời nguyền
Rượu thơ tình sử, vẫn bền sắt son
Mời nhau chén đã say mèm
Ngất ngư tứ tuyệt, bồng bềnh thất ngôn
Từ ngày chia núi, cách sông
Đã đem san sẻ tình thương về người!
Mời chi nữa, bình cạn rồi!
Thơ tình cũng cạn, dòng đời kiệt khô!
Vương Sinh
Cạn Ly
Cùng nhau nhấp chén rượu cay
Ngả nghiêng trời đất, mơ say tình người.
Uống đi cho túy lúy đời,
Chén sầu rời rã, men hơi nồng nàn.
Tỳ Bà tỏa nhẹ, mênh mang
Lời Đường thi vút lên hàng mây xanh
Chuông chùa cổ tự vang ngân
Vọng lời tứ tuyệt, âm vần thất ngôn
Mẹ ru lục bát vào hồn
Cha ngâm chinh phụ, nghe hờn núi sông,
Hồ trường dậy sóng ngập lòng
Câu thơ tình sử hãy còn âm vang.
Thương thân lũ thứ sầu mang
Thương người một kiếp đa đoan với đời.
Uống đi, một chén rượu mời
Nhìn trăng viễn xứ trông vời cố hương.
Nỗi đau đầy ắp hồ trường
Tâm tư cô lẻ bước đường chông gai
Quê người lòng vẫn miệt mài
Chờ người tâm huyết, đợi ngày vui chung.
Cạn đi, giọt rượu cuối cùng
Chương đời từng chữ vương vương lệ nhòa.
HONG VU LAN NHI
SAY
Lên trăng nắm áo chị Hằng
Thấp cao kim cổ rót tràn núi sông
Gươm đàn, yên ngựa chập chùng
Vó câu thôi đã tận cùng từ đây
Mỹ nhân, danh tướng đọa đầy
Trần gian nốt đoạn tỉnh say hồ cầm
Đứng lên tay vịn càn khôn
Buớc ngang ngửa chấp mưa cuồng, bão điên
Ngóc đầu dốc cạn chén nghiêng
Trời gần, đất nhỏ muộn phiền cỏn con
Vung tay chữ nghĩa vô hồn
Dọc ngang một thủa, tận nguồn tử sinh
Chén đầy ta rót tặng mình
Đáy môi cạn dốc ân tình trăm năm
Quê hương mờ mịt xa xăm
Mặc ta cùng rượu chung phần oan khiên
Mênh mông trời đất đảo điên
Chén vơi, đầy tiếp buồn trên nỗi buồn
Mai sau đời có mỏi mòn
Nhớ ta em khóc trăng luồn áo bay.
lê hải
Phối Âm
em biết chứ, mộng không là mị
mộng của thơ, và mị của đời
thơ giữa đời, ngữ ngôn đều mị
đời giữa thơ, tri kỷ là tình !
em hiểu chứ, hình không là bóng
hình của đời, và bóng của thơ
đời sẽ chết, chỉ thơ tồn tại
sao ta không giữ lại tình mơ ?
trong dòng sống - đời, hình mị ảo
anh mở giữa tình một bến tâm
khi mỏi bước trên đường nhiệt náo
tâm tình anh là chỗ tịnh thân .
Cao Nguyên
*
Gởi chàng thơ Phố Núi
Mẹ dạy em đừng khóc
Dù khát sữa bú tay
Từ thuỡ còn nằm nôi
Thơ mẹ ru là thật
Thơ là cành hoa đẹp
Đủ sắc màu lung linh
Như chùm bông Mẹ kết
Tập con trẻ ngắm nhìn
Tình yêu xinh như thơ
Tuổi tròn trăng, Mẹ dặn
Dù anh khờ như Cuội
Em cứ mãi chị Hằng...
Yêu THƠ - Nói công bằng
Là vâng lời Mẹ dạy
Không mộng mị đâu anh
Hởi chàng thơ...Phố Núi!
Sông Cửu
*
Nửa thực . nửa hư
Uống rượu thinh không mà cũng say
Đi trong phố ảo lạc đường mây
Người không có thật mà vẫn nhớ
Tình từ hư ảo cũng nợ vay
Khóc buồn chi chuyện ngày xưa mất
Lo thu chưa đến lá vàng phai
Giữa chốn nhân gian dường không thật
Nụ cười chưa chắc dậy niềm vui
Sống mãi trong vùng đầy mộng mị
Bước chân ra thực thấy ngại ngùng
Nhìn quanh chuyện thật mà như dị
Có ai sống thực với lòng không
Nửa đêm thao thức ngồi trò chuyện
Với bàn , với ghế , với ma xưa
Đây rượu thinh không từng giọt buốt
Chén đầy chén cạn ngắm đêm qua
Đặng Lệ Khánh
Phối Âm
nếu em cất thân anh vào mộ huyệt
hồn thơ anh thất tán giữa hư không
ai ru em những lời tình tha thiết
khi em buồn và đứng giữa mênh mông
nếu em đốt xác anh thành tro bụi
hồn thơ anh sẽ theo khói sương bay
ai gởi em những lời tình hờn dỗi
và ai lau nước mắt giữa chiều say
nếu muốn giữ hồn thơ anh mãi mãi
hãy chôn anh ngay giữa trái tim em
để mãi mãi xác hồn anh tồn tại
trong tình em - một cõi mộng bình yên.
Cao Nguyên
@
mộng bình thường
Làm sao giữ được tình nhau nhỉ
Cho cuộc đời chẳng có chia ly.
Niềm vui cứ mãi cao như núi
Nắng hồng tô thắm má xuân thì.
Chẳng muốn giam tình vào trái tim,
Nếu Yêu, anh tự nguyện trói mình,
Bằng nét môi cười đầy quyến rũ,
Bằng ánh nhìn say đắm, lặng thinh.
Chẳng muốn bắt anh làm nô lệ
Khi nhìn anh chịu luỵ vì yêu
Chỉ muốn tình anh như trời bể
Dành hết cho em, đủ mọi điều.
HONG VU LAN NHI
Phối Âm
Tôi đọc bài thơ của người xứ lạ
Ca tụng mắt là cửa sổ linh hồn
Mình xa xôi chưa một lần gặp gỡ
Tôi nhìn người qua thơ thả muôn phương
Mắt người quả có rất nhiều mầu sắc
Có khi êm như lục bát theo vần
Có khi vui như bốn chữ nhịp chân
Có khi nhõng nhẽo , có khi bất cần thi luật
Trong mắt người , tôi ngẩn ngơ chơn chất
Như cô bé con mới lớn đọc thư tình
Thơ gởi cho người ta mà cứ tưởng cho mình
Cũng thổn thức , cũng ấm lòng , hay nhỉ
Mắt người ở đâu mà nghe chừng tâm ý
Đã chao nghiêng theo âm sắc bỗng trầm
Linh hồn người qua con mắt tri âm
Sợi buồn sợi vui trên tóc câu sáu tám
Thơ gởi cho người ta mà mình đồng cảm
Lạ lùng chưa , hàng chữ cũng bật cười
Đi ngủ đi thôi , lòng lãng mạn ta ơi
Mắt người sẽ theo hồn ta vào mộng
Đặng Lệ Khánh
@
phối âm
vui ơi! dòng chữ bật cười (*)
tại em nhỏng nhẻo hay lời ngô nghê
mà thơ hồng lối trăng về
quyện dòng luyến nhớ vỗ về lòng nhau
đoạn nào cạn, khúc nào sâu
gạn lời em nhé, nhặt sầu xóa đi
chỉ còn vọng khúc tương tri
ngân nga dạo lối giao trì nguyệt khơi
rượu nồng nhắm, ngắm tuyết rơi
tình ơi đẹp lắm khung trời vạn hoa
chừng như em ở giữa ta
nên chi phiền muộn đã xa mất rồi
thuyền yêu trên sóng trăng trôi
khoang tình chứa chật những lời tình vui
ơ kìa, con chữ ngủ rồi
tại em khéo biết ru lời thơ ta
phối âm tình khúc giao thoa
ngũ cung luyến láy hài hòa ngữ âm
rót mời hương mật trăm năm
tạ ơn em nhé, tri âm lời tình!
Cao Nguyên
(*) chữ của LK
Phối Âm
Hãy tạm ngưng vài ngày
không viết những lời tình
anh đưa em rong chơi
suốt một chiều dài
trên những khoảnh đất
lặng im
run rẩy
khi gió thốc qua
những đóa hoa chao nghiêng
người ở đấy
những xuân thì lộng lẫy
những bình minh xanh non
những tin yêu mới mọc
những rộn ràng tíu tít
những hạnh phúc vừa đầy...
tất cả
tất cả , đang ở dấy
lặng yên
không bối rối vì những nhỏ nhen
không đua đòi ganh tị
không hào nhoáng điểm trang
không khoe khoang đài cát
không rạo rực thèm muốn...
không chờ đợi
ngẫu nhiên thương tật
ngẫu nhiên thù hận
ngẫu nhiên giả dối
ngẫu nhiên hạnh phúc...
không tất cả
tất cả là không
ta rong chơi
dọc theo con sông nước mắt
giòng chảy triền miên
vô cùng
vô tận
ta rong chơi
giữa hai hàng nến tắt
tĩnh mịt
tối đen
u uất
ta rong chơi
trong công viên Sự Thật
rực sáng
với lễ hội hóa trang hổ lốn
giữa người và thú
với đầy đủ những thủ thuật
tự sơn phết mình
rủ rê chiêm ngưỡng
tán thưởng
sùng bái...
ta rong chơi
trong Thư viện Nhân Gian
để biết
văn hóa sử
trung cổ đại
hiện đại
sau hoang phế
đang trùng tu chấp vá
trong hăm dọa đập đổ
hủy diệt
để biết
những triều đại
quân chủ , dân chủ
nhô lên hụp xuống
nuối tiếc
tôn vinh
để biết
những anh hùng
áo giáp đầy người
huy chương đầy ngực
bị những tảng đá hư danh
đè bẹp
để biết
một dân tộc
chia năm chẻ bảy
ngưỡng mộ phù danh
khánh kiệt
để biết
phương pháp mò tìm
dấu tích cha ông
của những thế hệ
tiếp sau
để biết
mặt đất đang rung chuyển
những hình thể di vật
tâm linh
xô xát nhau
âm thanh rổn rảng
nhứt óc
*
em có thấy thú vị
khi cùng anh
rong chơi
trên những nơi
rồi sẽ đến
nếu trong cuộc sống đã qua
em chưa từng gặp
riêng anh
đang thật sự mỏi mệt
chỉ muốn gối lên
vầng trán hồn nhiên
của em và
ngủ.
Cao Nguyên
@
Không Tin
Chúng ta đã đến vườn Sự Thật
Có rất nhiều bóng tối vây quanh
Chúng ta đã đi vào Thư Viện
Sách ngả nghiêng ngửa mặt làm thinh
Chúng ta đã dọc theo lịch sử
Hỏi triều nào bền vững vạn niên
Trên mảnh đất chúng ta đang đứng
Thuộc vào ai từ thuở lập thiên
Có điều gì mà không thay đổi
Có rồi không từng mỗi sát na
Ta có nhau chắc gì trăm tuổi
Nhớ về nhau bóng dáng không nhoà
Từ cửa sổ phòng em nhìn thấy
Đôi chim câu dưới nắng vàng xuân
Miệng đang ngậm một cành cây nhỏ
Hớn hở tìm một chốn dừng chân
Em không tin đêm dài biền biệt
Em không tin người sẽ xa người
Em tin ở đất trời xoay chuyển
Có hôm nay là dủ , vậy thôi
Ta lại cùng rong chơi ngày tháng
Có vườn hoa rực sáng tin yêu
Có sông dài chảy ra biển lớn
Và đồng xanh lồng lộng cánh diều
Đặng Lệ Khánh
Phối Âm
Mời Anh
Xin mời anh làm người tình ảo
Không tên , không tuổi , rất dịu dàng
Tóc bồng bềnh mây trời tuyệt hảo
Mắt mơ màng nhìn dáng em ngoan
Xin mời anh ngồi đây dạo khúc
Nhạc reo vui như suối trên rừng
Hớn hở nắng nhấp nhô trong lá
Và mơn man trí tưởng mông lung
Xin mời anh dạo chơi đường mới
Em đang xây bằng mộng không nguôi
Bằng cỏ dại bờ sông bến cũ
Bằng gió chiều một thuở yêu ai
Anh đến đây cùng em đàm thoại
Những vấn đề rất nhỏ mà thôi
Sao đàn kiến đi hoài không mỏi
Sao mùa xuân lất phất mưa rơi
Sao lòng em cứ hoài khao khát
Một tình yêu chung thuỷ đời đời
Sao trời đất đổi thay không nghỉ
Sao người luôn nghĩ đến xa người
Anh yêu dấu không tên không tuổi
Hãy vào trong thơ của em đây
Hoa tay bút thảo lời nhắn nhủ
Để em thêu làm gối trăng đầy
Đặng Lệ Khánh
@
ngụ ngôn tình
mượn em một chỗ dừng chân
tựa vai . thơ ngủ . quên thân thế đời
từ khi chân bật khỏi nôi
ngược xuôi đi giữa dòng đời lạnh hoang
giữa em tôi gối hừng đông
nhìn cây nhân ái nở hồng đức tin
đọc em nghe . ngụ ngôn tình
ngắm em chăm ngọn nhân sinh vườn đời
trong em dòng chảy thơ tôi
rộn làn sóng biếc triệu lời nắng reo
trăng lên mơ cũng về theo
mừng tôi có được chỗ neo giấc tình !
Cao Nguyên
Phối Âm
Mời Anh
Xin mời anh làm người tình ảo
Không tên , không tuổi , rất dịu dàng
Tóc bồng bềnh mây trời tuyệt hảo
Mắt mơ màng nhìn dáng em ngoan
Xin mời anh ngồi đây dạo khúc
Nhạc reo vui như suối trên rừng
Hớn hở nắng nhấp nhô trong lá
Và mơn man trí tưởng mông lung
Xin mời anh dạo chơi đường mới
Em đang xây bằng mộng không nguôi
Bằng cỏ dại bờ sông bến cũ
Bằng gió chiều một thuở yêu ai
Anh đến đây cùng em đàm thoại
Những vấn đề rất nhỏ mà thôi
Sao đàn kiến đi hoài không mỏi
Sao mùa xuân lất phất mưa rơi
Sao lòng em cứ hoài khao khát
Một tình yêu chung thuỷ đời đời
Sao trời đất đổi thay không nghỉ
Sao người luôn nghĩ đến xa người
Anh yêu dấu không tên không tuổi
Hãy vào trong thơ của em đây
Hoa tay bút thảo lời nhắn nhủ
Để em thêu làm gối trăng đầy
Đặng Lệ Khánh
@
ngụ ngôn tình
mượn em một chỗ dừng chân
tựa vai . thơ ngủ . quên thân thế đời
từ khi chân bật khỏi nôi
ngược xuôi đi giữa dòng đời lạnh hoang
giữa em tôi gối hừng đông
nhìn cây nhân ái nở hồng đức tin
đọc em nghe . ngụ ngôn tình
ngắm em chăm ngọn nhân sinh vườn đời
trong em dòng chảy thơ tôi
rộn làn sóng biếc triệu lời nắng reo
trăng lên mơ cũng về theo
mừng tôi có được chỗ neo giấc tình !
Cao Nguyên
Phối Âm
Choàng nhẹ lời chào hỏi
Ta thơ thẩn dạo chơi
Đường qua công viên nhỏ
Đầy hoa dại đón mời
Trời vừa qua cơn mưa
Những giọt nước bơ vơ
Nằm trên đầu ngọn lá
Run rẫy chờ gió đưa
Đường vẫn còn ướt đẫm
Gót nhỏ ngại lấm bùn
Tay anh dìu thật nhẹ
Từ xa nắng dần lan
Ta đi dạo vườn thơ
Ý chúm chím lá hoa
Tình yêu tràn không khí
Tâm cười nụ trẻ thơ
Nơi đây không ngày tháng
Mọi vật thật an bình
Tâm hồn như cánh bướm
Nhịp nhè nhẹ cùng anh
Vườn thơ rồi sẽ khép
Như mi mắt , một ngày
Còn bao nhiêu lãng mạn
Dốc hết để say vùi
Khi vườn thơ khép lại
Hồn ta sẽ nổi trôi
Trong mộ phần mơ mộng
Vẫn giam chút tình người
Đặng Lệ Khánh
@
dưới tầng thác mơ
cám ơn em nhé, Nàng Thơ
gặp qua tâm ý, quen nhờ chữ duyên
mời em vào cõi tịnh yên
dạo vườn trăng mộng quên đêm thế trần
bềnh bồng trong ngọn sóng hồng
trên dòng sông ái, dưới tầng thác mơ
khi đời mỏi, hãy vào thơ
thong dong ta giữa sóng mơ diệu kỳ
hồn nhiên hôn đóa xuân thì
thơ không có tuổi sợ gì tàn phai
ướm môi mềm giấc Liêu Trai
mình say em nhé, rượu này hồn thơ
mai sau tình chết giữa mơ
dùng thơ xây mộ bên bờ Sông Trăng
chữ lời nhật nguyệt hào quang
rực trên hồn phách địa đàng mộ thơ!
Cao Nguyên
Phối Âm
Choàng nhẹ lời chào hỏi
Ta thơ thẩn dạo chơi
Đường qua công viên nhỏ
Đầy hoa dại đón mời
Trời vừa qua cơn mưa
Những giọt nước bơ vơ
Nằm trên đầu ngọn lá
Run rẫy chờ gió đưa
Đường vẫn còn ướt đẫm
Gót nhỏ ngại lấm bùn
Tay anh dìu thật nhẹ
Từ xa nắng dần lan
Ta đi dạo vườn thơ
Ý chúm chím lá hoa
Tình yêu tràn không khí
Tâm cười nụ trẻ thơ
Nơi đây không ngày tháng
Mọi vật thật an bình
Tâm hồn như cánh bướm
Nhịp nhè nhẹ cùng anh
Vườn thơ rồi sẽ khép
Như mi mắt , một ngày
Còn bao nhiêu lãng mạn
Dốc hết để say vùi
Khi vườn thơ khép lại
Hồn ta sẽ nổi trôi
Trong mộ phần mơ mộng
Vẫn giam chút tình người
Đặng Lệ Khánh
@
dưới tầng thác mơ
cám ơn em nhé, Nàng Thơ
gặp qua tâm ý, quen nhờ chữ duyên
mời em vào cõi tịnh yên
dạo vườn trăng mộng quên đêm thế trần
bềnh bồng trong ngọn sóng hồng
trên dòng sông ái, dưới tầng thác mơ
khi đời mỏi, hãy vào thơ
thong dong ta giữa sóng mơ diệu kỳ
hồn nhiên hôn đóa xuân thì
thơ không có tuổi sợ gì tàn phai
ướm môi mềm giấc Liêu Trai
mình say em nhé, rượu này hồn thơ
mai sau tình chết giữa mơ
dùng thơ xây mộ bên bờ Sông Trăng
chữ lời nhật nguyệt hào quang
rực trên hồn phách địa đàng mộ thơ!
Cao Nguyên
Phối Âm
tìm lời như thể tìm tâm
là đem giao khúc phối âm tri tình
cám ơn cánh cửa nhân sinh
mở cho ta một khe nhìn chân ngôn
tìm lời, mắt ngắm xuyên hồn
nhặt trong âm sắc hạt hồng tâm tư
kinh thi hồi vọng tràng cưỡi
lẫn trong nhật nguyệt ý người, lời ta
dựa đêm gõ phiếm quan hà
ngữ ngôn mê hoặc sa đà cội ưu
tìm lời - người tìm ra chưa
có không một cõi đón đưa mệt nhoài?
thôi về ngủ dưới gốc nôi
gối hơi sữa mẹ nghe lời ru mơ
nhẹ tênh vóc ngọc tâm thơ
ừ duyên ở đó cứ chờ lời mê!
Cao Nguyên
@
Gieo chữ
Cũng chừng ấy chữ thế thôi
Mà sao sắp mãi không lời vẫn không
Hỏi mình thơ có như lòng
Chữ mang thật chữ hay mênh mông trời
Lời nghe nửa thật nửa chơi
Nửa thương nửa nhớ như đời còn nhau
Chữ gieo xúc xắc ta cầu
Được thua cũng một ván nhầu phải không
Suốt đêm ngồi kết tơ tằm
Ta chui vào kén , gieo mầm mộng con
Đặng Lệ Khánh
Phối Âm
tháng ba, ta bỏ rừng
(trên đường về thăm biển?)
không - ta bỏ rừng đi
vì điêu tàn cuộc chiến
vì ngọn lửa hận thù
đốt Trường Sơn linh hiển
đập vỡ tiếng cồng chiêng
Giàng ơi! và Giàng ơi! *
ba-mươi-mốt cái tháng ba
ta rùng mình say khuớt
khi hồn bạn theo ta
qua núi đồi xuôi ngược
Ôi đỉnh gió Chư Pao
bình-đông đầy rượu đế
rót giữa đáy chiến hào
uống đi - rồi quạnh quẽ!
Ôi Đức Cơ, Pleime
cơm sấy và thịt hộp
rượu cần pha nước khe
uống say - rồi cúi mặt!
Ôi Thuận Mẫn, Buôn Hô
me khô và cóc ổi
trộn lửa khói Bù Đăng
uống đi - rồi thức đợi!
đợi những tháng ba say
theo hồn bay tám hướng
tìm vất vưởng chân mây
những vẫy chào lởn vởn!
say cùng ta nhé em
những tấm lòng sông suối
của rừng núi cao nguyên
trong nhiều đêm thức gọi:
bạn ơi và rừng ơi!
Cao Nguyên
@
Uống nữa đi
Uống say đi rồi ngủ
Quên hết chuyện trần gian
Tưởng tượng như còn trẻ
Hồn trong trắng như gương
Thuở ấy chưa súng đạn
Trăng chưa là hoả châu
Tay ta chưa trĩu nặng
Hành trang rừng âm u
Thuở ấy môi chưa nhấp
Rượu cay đắng tìm quên
Chân còn tìm theo dấu
Áo trắng người chưa quen
Khói súng cũng làm say
Khi khoác màu áo trận
Những lúc thoát tử thần
Ta về say cuồng hận
Từ đó ta tìm quên
Men nồng bên bè bạn
Mừng ta còn thấy nhau
Cạn chai nào dám hẹn
Ba mươi năm rồi đó
Tháng ba nồng máu tanh
Uống đi rồi còn ngủ
Ơi này em , này anh
Đặng Lệ Khánh
Phối Âm
Cứ tưởng như mình có trăm năm
Để tiêu cho hết những hồng ân
Những sáng nắng tươi nồng nhánh lá
Những đêm trăng toả ngọt im nằm
Đưa tay ngắm thời gian như cát
Chảy lọt qua từng nếp kẻ tay
Còn lại trống không đường chỉ nhạt
Bắt ngang đời một cuộc rủi may
Đãng trí không hề ngừng chân đếm
Còn bao nhiêu bước đến cuối đường
Mãi mãi ta vẫn là ta trước
Lòng yêu nét đẹp quý yêu thương
Ta lọc từng câu thơ êm ái
Từng lời nhỏ nhẹ tặng cho nhau
Cất giữ những nụ cười hiền dịu
Hành trang trân quý những ngày sau
Trước gương ta nhìn ta chợt thấy
Cả một khoảng đời thật đáng yêu
Mỗi phân tâm hồn ta lưu giữ
Từng sợi ân tình quấn quýt theo
Cứ sống như còn trăm năm nữa
Cho dù ngày tháng chẳng chờ ai
Mai mốt ta dìu ta nằm xuống
Gối đầu kỷ niệm dấu yêu người
Đặng Lệ Khánh
@
trăm năm còn phía trước
hãy cứ nghĩ, trăm năm còn phía trước
cho buồn phiền không vướng bước chân ta
những xót xa cũng chỉ là cỏ mục
sẽ lụi tàn theo năm tháng đi qua
đời đã thôi gọi tuổi mình hao hức
anh và em, tự đánh thức ngày vui
như lũ ong đang giữa mùa lấy mật
đã biết đùa trên hương sắc hồng tươi
*
đã yên chí trăm năm còn phía trước
vội vàng chi đếm mất được chiều nay
thôi trăn trở để lòng đừng thổn thức
khi dấu yêu vừa vuột khỏi vòng tay
đêm mưa qua mà ngày chưa kịp nắng
tại mây thôi, đâu phải vắng mặt trời
chỉ hôm nay, rồi mai đời sẽ khác
chút hồng thôi, cũng đủ nhếch môi cười
*
vui nhé em, trăm năm còn phía trước
nhẹ lòng đi theo nhịp bước chân thơ
trân trọng giữ chân tình ta có được
cho yêu thương rất thực giữa đời mơ
thoảng cơn gió, đóa hoa tàn bất chợt
sao ta không chia sớt những buồn vui
mai kia dẫu biên đời thân đã vượt
hồn còn nương theo gió để ru người!
Cao Nguyên
Phối Âm
Đất núi cũng nở hoa
Ai bảo em núi đất hoa không nở
Núi trong hồn trong tim của người ta
Nơi những cơn mơ dài theo nhịp thở
Chảy theo dòng máu đỏ rất đậm đà
Núi của người ta xanh từ hàng năm trước
Nơi người ta chôn kỷ niệm đẹp trong đời
Dù "đẹp" chỉ là ngàn dấu lệ
Của một thời nồng nhiệt tuổi đôi mươi
Đất trên núi ấy thơm mầu hoa huyền thoại
Không bao giờ héo úa giữa mù sương
Nắng trên núi ấy vàng êm như giọng nói
Của những người mà núi đã yêu thương
Đâu cần thơ ta, núi mới giăng rộng cánh
Bay đi tìm gom hết những mộng mơ
Đem về trồng giữa trái tim nồng ấm
Thơ và hoa nở trong núi tự bao giờ
Đặng Lệ Khánh
@
nhắn em về thăm núi
khi nào rảnh nhớ về thăm núi
núi tặng em những cánh mộc lan
mời em uống rượu cần nóng hổi
đưa em xem rừng buổi hừng đông
những cành thông giành nhau nắng sớm
trêu vai em những giọt sương hồng
chim ríu rít chào người bạn mới
hoa lá cười tươi rói sắc xuân
về em nhé, giữa xuân núi đợi
với vòng tay thơm hương mộc lan
nhìn môi em nụ cười nắng mới
chắc thế nào hoa lá cũng ghen
cám ơn em lời thơ gởi núi
núi sẽ vui như lời em mong
chỉ sợ xuân rồi qua rất vội
vai ngoan em tan giọt sương hồng.
Cao Nguyên
Phối Âm
(mến tặng TTL)
mời em cắn hạt rượu nồng
từ nguồn "băng tửu" của dòng nho xanh
ủ trong âm độ giá băng
gây hương tinh thể kết thành rượu thơm
nắng xuyên suốt hạt rượu hồng
ướm môi cũng đủ ấm nồng cõi tâm
lời quên khắc khoải trăm năm
ý gieo hưng phấn giữa trầm khúc mơ
dòn tan em, hạt rượu chờ
giấc tình mở cửa nên thơ lẻn vào
ghẹo cho môi rực khát khao
đẫm dòng băng tửu, thơ ngào ngạt hương
Cao Nguyên
@
Rượu Tuyết
(Thân tặng đại huynh Cao Nguyên)
rượu ngon xứ lạnh tình nồng
mời em nếm thử môi hồng thêm tươi
ngọt ngào thơm cả tiếng cười
dòn tan ấm áp vùng trời giá băng
từ khi mơ nguyệt tưởng hằng
nghêu ngao vần chữ tìm trăng lạc đường
hoang vu cho đến phố phường
trải thơ góp phấn gom hương đợi chờ
ướp men ủ hạt rượu mơ
mật tình chín ngọt chờ bờ môi em
nung cho hạt rượu nóng mềm
tỏa hương băng tửu thơ thêm ngạt ngào .
TTL
@
Icewine
Rượu rất lạnh mà tình thì ấm
Trong sủi tăm nhớ tiếng em cười
Nhấp một ngụm men nồng đằm thắm
Tiếng chim ca ríu rít gọi mời
Mầu xuân bỗng ngọt ngào chi lạ
Trên đồi xanh hoa cỏ nắng gieo
Gió hây hây từ phương Bắc lại
Ngồi một mình ngây ngất say theo
Đặng Lệ Khánh
Phối Âm
giọt lệ hồng
" chợt nghe từ đá hồn thương tích
vẳng tiếng kèn truy điệu mộng xưa "
(Thanh Nam)
Đã có bao lần
em thấy
giọt lệ hồng
rơi!
đã có bao lần
em hiểu
vì sao
giọt lệ - hồng?
những giọt lệ pha máu
từ tim
chảy xuyên qua mắt
buốt đau theo giòng chảy
cay đắng suốt trăm năm
đã có bao lần
em biết
tại sao có giọt lệ hồng?
nó kết tụ bởi máu và nước mắt
từ những cái chết
vì muốn bảo vệ quê hương và đồng loại
vì muốn đối kháng với những quyền lực quỷ ám
vì muốn giữ lại lương tri trong nghiệt cay thù hận
em hiểu
tại sao hôm nay
anh bị chấn động
viết những dòng
không thường hằng có trong anh
bởi chỉ vì
hôm nay
anh muốn viết về một thời đã qua
đầy nước mắt và máu
của bạn mình
chết bởi
một viên đạn
một liều thuốc độc
một dây treo cổ
....
giọt lệ hồng
đang chảy trong anh
và chung quanh anh
*
có thể anh sẽ viết cho em
hiểu thêm những điều gì đó
về những giọt lệ hồng
trong tháng Tư đen và trước nữa
mà cũng có thể là không
vì anh sợ mình không vượt khỏi
những lần tim chảy máu
những giọt lệ hồng
mãi chảy
trong anh
trong đời bạn bè anh
trong giòng sống
trong giòng chết
giọt lệ hồng không ngưng tụ
trong đá sỏi
trong giá băng
trong câm lặng
mà chảy xuyên suốt qua mọi rào cản
của vô tri
bất giác
anh đang cảm thấy
lòng mình thổn thức
bên cạnh những ngôi mộ
chôn trong ký ức
từng dãy
từng hàng
xác của bạn anh
những người ruột thịt của anh
họ đã đứt ruột ra đi
họ đã chia thịt cho xứ sở
và máu họ trộn vào
không gian mưa lũ
đỏ au!
Em ơi
có thể đây là bài thơ tự do hay nhất
mà anh viết
có thể đây là một đoạn
trong bài điếu văn anh gởi cho bạn bè
cho những Cha,Chú,Anh,Em
đã nằm xuống
vì những chữ Tự Do, Bác Ái, Nhân Quyền
Bài viết hôm nay
em nhớ
không có lòng thù hận
chỉ có nỗi tiếc thương
cho những con tim
đã chảy
giọt lệ hồng
em cũng nhớ
không có sự bi thảm
vì người anh hùng không chết
cho những cưu mang lừa dối
và lòng thương hại
và em nên nhớ
sự ra đi
chững chạc và dứt khóat
của những con người
có trái tim chân chính
xuyên qua
những giọt lệ hồng.
Cao Nguyên
@
chảy ngược về tim...
vâng,
em đã thấy
em đã hiểu
vì sao giọt lệ - hồng .!?
...
từ đôi mắt trẻ thơ vô tội
trong công viên
chị cõng em níu áo khách du lịch
ngả tay xin những đồng tiền lẻ
để được lòng thương hại
chị không ngần ngại
giấu tay vào áo nhéo em một cái
điếng người đau buốt thịt da .!
từ đôi mắt người gìa gầy khô
(không thể tưởng tượng ra ai có thể gầy khô hơn thế .!)
đầu đội chiếc nón lá tả tơi
bàn tay run run chìa ra những tờ vé số
mời khách qua lại trên đường phố
bán dạo qua ngày kiếm ăn từng bữa...
từ đôi mắt thằng bé đánh giày
3000 đồng - công một lần xi bóng
chỉ tương đương 20 xu tiền Mỹ của một gã ngoại quốc
gã đành đoạn giựt công
chê tay nghề thấp kém - hư đôi giày .!
(cho dù bụi bặm dơ bẩn bên đường bám đầy chân giày gã đi qua .!)
từ đôi mắt người thương phế binh của hai miền đất nước
trên chiếc xe lăn cũ kỹ
hằn - khắc khổ từng vết nhăn trên khuôn mặt
hình hài tàn phế
cái gía của chiến tranh để lại
ai sẽ trả lại cho họ những mất mát này .?
câu hỏi vẫn xoay đi trong cái vòng lẩn quẩn
(lẩn quẩn như mỗi ngày họ vẫn dùng hai bàn tay chai sần
chậm chạp làm quay từng vòng bánh xe lăn .!)
và từ đôi mắt của những ai
trên khắp mọi miền đất nước của chúng ta .?
từ những điều nhỏ nhặt nhất...
em không thể nào
không ngôn từ nào có thể diễn tả .!
...
những giọt lệ hồng
rơi xuống
chảy ngược về tim
Vân Hạc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét