HUYỀN THOẠI TÌNH
giữa nắng Hạ sao anh thấy lạnh
chắc tại vì vắng những lời em
về trường xưa, anh đứng dưới hiên
nhìn cửa lớp thấy em hiển hiện
nỗi nhớ đưa anh vào kỷ niệm
nhặt giữa trời chút gió hương xưa
tóc huyền em bỏ nắng theo mưa
từng sợi chảy giọt buồn lóng lánh
nhớ bữa dạo thảo nguyên xanh thẩm
gót hồng em ướt đẫm sương đêm
lướt nhẹ đi trên thảm cỏ mềm
bám quanh anh lời em nhí nhảnh
tội em quá vai trần thấm lạnh
đùa trăng khuya đặc quánh môi hồng
bảo anh ôm phả ấm vào lòng
còn nhắc khéo: anh đừng lợi dụng...
@
Hạ rồi Hạ - qua rồi lại đến
trong tay nhau thương mến rời xa
từng bước đi năm tháng trôi qua
anh gọi em - giọt buồn lóng lánh!
Cao Nguyên
Ơi Thơ Ơi
thơ người thì đã cũ
lòng ta chẳng mới gì
mà sao từng câu, chữ
làm lòng ta biến di
dõi lời về quá khứ
theo chữ tới tương lai
dường như người đã hiểu
cõi lòng ta vì ai
nên chi ta nợ người
cả những lời chưa nói
cả thao thức một đời
bởi người, ta bối rối
bởi người ta biến di
trong từng giây phút đợi
trên từng bước người đi
trong cuộc tình diệu vợi
đã biết là không thể
yêu người như yêu thơ
mà đêm về quạnh quẽ
còn thương nhớ vu vơ
mà thơ người cũng tệ
cứ viết những lời buồn
khơi lòng ta rướm lệ
suốt cả một mùa đông
lòng dặn lòng thôi nhé
xa thơ người, thơ ơi
mặc dòng đời lặng lẽ
theo tình trôi, xa trôi
đã biết là không thể
yêu người như yêu thơ
sao lòng còn khe khẽ
gọi tên người trong mơ:
ơi người! ơi thơ ơi!
Cao Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét