Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

PHỐI ÂM 2

Phối Âm


Sách Mới
Trong tự điển đời em vừa soạn
Không có nhiều những chữ lớn lao
Lòng đơn sơ và tâm rất nhẹ
Chữ rất hiền cũng gợi xôn xao

Hồn em đó bướm vờn khe khẽ
Cỏ hoa nhìn mỉm nụ cười vui
Nắng và mưa đùa cùng phiến lá
Những động từ theo sóng buông lơi

Tóc em gối trên mầu huyền thoại
Bão giông chìm dưới những cơn mơ
Trong chương sách thiên tai dậy đất
Chuyện Sơn Tinh cũng đứng chơ vơ

Những tĩnh từ theo nhau ríu rít
Hát mừng em giữ được tâm an
Từng thán từ nằm ngồi lười biếng
Đâu có gì phải vội dọc ngang

Khi cảm thấy con tim bối rối
Không biết tìm lời ngỏ nơi nào
Xin hãy mở sách em vừa soạn
Một vườn hoa chữ đẹp như sao

Không cần phải viết thành hàng lối
Chỉ cần tay mơn nhẹ từng trang
Em sẽ hiểu những gì muốn nói
Từ tận cùng tâm cảm mang mang

Đặng Lệ Khánh

@

thư viện tình

theo duyên vào thư viện tình
mượn em sách mới ẩn hình bướm mơ
mơn trang, tâm chạm hồn thơ
chữ hưng phấn tỏa trên tờ hoa tiên

lời thanh, ý thoát hồn nhiên
như đôi cánh bướm rung triền nắng xuân
hồng nhen nở đóa vô thường
mặt hồ sen ửng cánh hồng, nhụy tâm

gối mơ, vờn mộng hương trầm
từng trang sách hát thì thầm dấu yêu
trăng lên, trời đã quá chiều
tay ôm sánh mới, ngao nghêu lời tình

này em, cho mượn sách xinh
gởi lời thơ ướm trên hình bướm mơ
nhẹ nâng sách mới ôm hờ
sợ cơn gió chạm nhạt tờ hoa tiên!

Cao Nguyên


Phối Âm




ĐỊNH
Nhất định là có trời sắp đặt
Nếu không sao anh lại lang thang
Con đường có hai hàng long não
Qua cổng nhà có hoa giấy giăng ngang

Đâu phải tình cờ anh thấy em
Nắng tung tăng trên áo lụa mềm
Nhất định là có trời sắp đặt
Nếu không sao lòng bỗng dịu êm

Trời phú cho em tâm rất trong
Để anh nhìn suốt một dòng sông
Trôi mãi theo em từ hôm ấy
Thời gian biết xoá được hay không

Trời phú cho anh tâm nhạy cảm
Buồn vui theo mỗi bước em đi
Cám ơn trời đất thường sắp đặt
Nhìn đâu cũng thấy dáng em về

Đặng Lệ Khánh

@

duyên định
(trời rất xanh và nắng rất trong)
không phải ngẫu nhiên, anh và em cùng viết
một câu thơ từng chữ giống nhau
từ cái thuở mình chưa quen biết

không phải ngẫu nhiên, anh và em đã gặp
nơi hồ sen có đôi vịt mắt nâu
của ý thơ em gợi từ xa lắc
đến khi mình nhìn trong mắt nhau


tất cả không ngẫu nhiên, là nợ
anh và em trước đã vay duyên
nay trời định cho mình gặp gỡ
mai biết lòng mãi ở bên nhau

em trong anh một dòng sông nhỏ
mạch rì rào xuyên ngõ tháng năm
cho dẫu mai thân anh hóa rữa
nước sông em vẫn chứa hồn anh!

Cao Nguyên




Phối Âm


Hãy Nói Cho Em Biết

Thời giờ có đủ không anh
Để sống lại từ đầu
Còn đủ ngày tháng không anh
Để sống cho ngày sau

Ta có còn đủ thời gian
Để đừng hỏi
mình quen nhau từ bao giờ
Ta đang có một khung trời
xanh cho mình ngẩn ngơ

Em đang cắt những dây trói
Em ghét mũ nón buộc ràng
Em muốn cởi đôi giày vướng víu
Em sẽ đi chân trần thênh thang

Anh đừng quay đầu nhìn lại
Anh sẽ hoá đá
Sẽ nát tan
Em sẽ không còn ai để hỏi
Ta còn được bao nhiêu thời gian
Còn được bao nhiêu lửa
Trong trái tim đã mòn

Ta sẽ sống như chưa hề được sống
Sẽ tận cùng như không tận cùng hơn
Những dấu hỏi sẽ là lời giải đáp
Chỉ có ta ,
Anh và Em ,
Và những tháng năm buồn

Đặng Lệ Khánh

@

thời gian

thời gian còn đủ không em
để mình nhớ lại mông mênh tình người
thực, không thực - chuyện đầy vơi
cưu mang cho lắm, rốt đời ảo hư

thời gian còn đủ không ư
sẽ như sắp hết, đã từ nguyên khai
thực, không thực - chuyện nay mai
rảnh đâu ngồi đếm tóc bay cợt mùa

thời gian còn đủ - thiếu, thừa
cũng cười cho thỏa cái vừa ngắm, ưng
rồi mai, bước chạm vô cùng
còn nghe lời ấm dưới tầng đất rêu

thời gian còn đủ - ít, nhiều
cùng đi em nhé, vào điều đã như
buộc tơ mà chặc khư khư
cái vòng duyên định, vạch từ cõi không!

Cao Nguyên





Phối Âm




Tâm Hạnh
bên em đang mùa đông
gió tràn hiên buốt lạnh
bên anh nắng hạ hong
khô mặt đồng lúa mạch

ơi này gió, này nắng
sao không về giữa xuân
cho em hồng tâm đạo
và anh xanh ý thơ

cũng đành chờ em hỡi
giữa vời vợi đất trời
những rộn ràng cũ mới
hồng xanh cỏ hoa tươi

đông rồi qua, hạ bay
đêm thôi dày gió lạnh
ngày vơi mỏng nắng hanh
thơ vào mùa tâm hạnh.

Cao Nguyên


Tâm Hạnh

Phủi tay áo lộng non ngàn
Về nghe hạc trắng vỗ tràn hư không
Thả rơi mấy vạt bụi hồng
Nơi bờ tục lụy bên giòng nhân gian

Người từ mấy nẻo quan san
Về mang sắc áo nhuộm vàng tà huy
Khép tờ hoa mộng xuân thì
Mở trang kinh kệ, huyền vi phút này

Người là sứ giả Như Lai
Về gieo tâm hạnh hiển bày chân nguyên
Rồi mai cởi bỏ nghiệp duyên
Qua cầu sanh tử, hoát nhiên bến nào.

Diêu Linh


t


Phối Âm


Nick Name
những bài thơ viết trong mưa dạo ấy
giờ vẫn còn trong từng con phố quen
những con phố mỗi lần anh trở lại
gọi tên em bằng cái Nick Name

là M, và mãi chỉ riêng M
vẫn tóc ngang lưng, nón che nửa mặt
rộn chân buồn theo nhịp guốc qua hiên
giữa rả rích mưa trên triền phố đợi

đợi những ý thơ về qua ngõ rối
đợi những lời ca hát bởi chính mình
chỉ thế mà vui cuộc tình vời vợi
nỗi nhớ tràn đầy trong mỗi giấc đêm

chỉ nỗi nhớ cũng làm nên quá khứ
huyền thoại tình lưu ngụ giữa tim nhau
nếu mai mốt em về theo nét chữ
sẽ gặp anh đứng giữa những niềm đau

những bài thơ viết trong mưa dạo ấy
giờ vẫn còn trong từng con phố quen
những con phố mỗi lần anh trở lại
gọi tên em bằng cái Nick Name!


Cao Nguyên

@

Nụ Xưa

M của N mái tóc dài óng mượt
Thả ngang lưng gọi gió đến mơn man
M của N có mắt xanh ướt rượt
Nhìn ra ngoài cửa sổ chớp dịu dàng

M của N đang mỉm cười nghe ngóng
Tiếng ai đang thủ thỉ rót bên tai
Khi không sao má ửng hồng duyên dáng
M của N quên mất chuyện học bài

N của M sáng nay chưa vào lớp
Đi ngang qua hồ Tịnh ngắm sen hồng
Chợt nhớ đến chân người yêu nhẹ bước
Nụ hoa này có giống gót M không

M của N sáng ngời trên tranh vẽ
Sống muôn đời trong khung nhớ lòng N
Tay M vẫn hững hờ khua dâu bể
Hồ Tịnh xưa mùa hạ đã qua nhanh

Đặng Lệ Khánh




Phối Âm


mùa phượng tím

về Cali giữa mùa phượng tím
lòng rộn ràng theo nỗi nhớ em
thời tuổi ngọc mắt nhìn xao xuyến
tựa cửa chờ một tiếng: thương ơi!

thương yêu lắm giữa trời ngọc bích
phượng hồng reo theo tóc em bay
tà áo tím ướm tròn tuổi ngọc
trong mắt em, anh đọc ước mơ

những ước mơ bay hoài trong gió
cho mùa hè còn đó phượng bay
dấu yêu xưa, Sài Gòn tuổi nhớ
đang về theo trong chiều Cali

phượng hồng Bonard, Bolsa phượng tím
mắt ngó hai chiều, lạ hoá quen
đến hay đi, vẫn em bên cạnh
nghe tiếng cười ảo ảnh cũng vui!

Cao Nguyên


 
Tím màu phượng

Phượng rơi tím một chiều gió lộng
Cánh phượng bay vướng tóc bolsa
Phượng rơi tím chìm vào cơn mộng
Đến rồi đi phượng vẫn trong ta

Anh qua đó chiều pha sắc tím
Ráng hồng lên đường tím quanh co
Tay trong tay ấm nồng hơi thở
Đôi chim trời bay dệt cơn mơ

Biển xanh ngát chia đôi mây nước
Mắt trong nhau chia nửa nhịp tim
Ly café chia hai cùng uống
Đường còn dài nhịp bước mình chung

Ngọc Anh


Phối Âm


theo Ngọ

thuở ấy ta về theo lối Ngọ
ngắm má người nhen gió hây hây
thương biết mấy, lời đâu dám ngỏ
đành lạc người từ ngõ sương mây

có thể giờ, người còn đâu đó
khúc khích cười nhớ thuở thơ ngây
đã có kẻ mê say bóng Ngọ
ngẩn ngơ nhìn, tình theo gió bay!

Cao Nguyên

@

Dáng Ngọ

Một thuở thấy mình trong dáng Ngọ
Nón lá nghiêng che má đỏ hây
Thư trao vội nghe tình mở ngỏ
Giấc mơ đêm vướng víu sương mây

Mình lạc mất nhau từ dạo đó
Chưa cùng chia hết mộng thơ ngây
Năm tháng vẽ sầu lên dáng Ngọ
Mắt buồn còn đọng giọt mưa bay

Vương Hồng Ngọc


Phối Âm


trà duyên

bữa ngồi ở quán đạo trà
mắt nhau đã nói gặp là ngộ duyên
hiểu lòng em rót lời thiền
vào ly tâm hạnh và nhiên ý mời

trà duyên hương vị tuyệt vời
giao thoa sóng ánh trên lời thiền
chao
rót đi em, rộn ý vào
cho ly tâm hạnh ngọt ngào ánh
duyên!

Cao Nguyên

*

Nâng niu chén hạnh cửa thiền
Mới hay hồn vẫn triền miên cõi nào!
Này hương thiền tỏa dạt dào
Này sen Bồ tát rót vào đáy tim..

Uống đi, giọt đắng ưu phiền
Bấy lâu chất chứa u minh một đời
Rồi đêm, giấc ngủ tinh khôi
Tìm nhau bỗng thấm, trên môi vị trà...!

Vương Sinh

Tâm Bồ Tát bỗng nở hoa
Ngất ngây thiên ý, măn mà cơ duyên
Hồn vui thanh thản cửa thiền
Quên đi ngày tháng ưu phiền, đắng cay

Hương sen toả ngát tâm này
Dạt dào độ lượng, vương say ý trà
Thênh thang trong cõi ta bà
Nửa trong tiễn thực, nửa là hư không.

HONG VU LAN NHI

*

Nửa đời một kiếp long đong
Nửa thân gánh nặng nửa hồn miên man
Tiếc chi một nửa tình tan
Nửa kia còn lại đã tàn cơn mê

Thân bèo xác bọt ủ ê
Cho thanh cao mới dược bề thanh cao
Trà khuya một tách trao nhau
Nhứt tâm vô niệm vọng trần tịnh không

Ngọc Anh

*

phúc đời ơi những tấm lòng
hư không quán niệm bụi trần kể chi
trà duyên nâng chén tương tri
uống đi bạn hỡi mấy khi hợp lời

đã như duyên khởi vào đời
ngẫu nhiên hương ý tuyệt vời phối giao
bỏ quên phiền muộn đói nghèo
tiêu dao hạc vỗ bay theo gió ngàn!

Cao Nguyên


Phối Âm


quán tâm

lòng em như quán đạo trà
tình anh độc ẩm sau tòa chân kinh
bỏ tham, lánh cuộc đắm nhìn
sợ sân si buộc bóng hình vào tim

ý vờ thiền tịnh an nhiên
lời còn quán tính xoay nghiêng tầm nhìn
đổ thừa tại gió lay kinh
nên công quả mọn nhiệm tình quán tâm

lòng em hay gió thì thầm
vừa như tấu khúc nguyệt cầm khởi duyên!

Cao Nguyên

*

Phiến tình khởi dậy từ nhiên
Tưởng như chớp mắt, một thiên hận sầu
Lời kinh trấn áp nhiệm mầu
Em như vạt nắng tan vào hư vô

Bỏ miền phố thị từ xưa
Bước chân thanh tịnh, tâm chùa, trí kinh
Lòng trần, quán định chưa thành
Bỗng dưng đuôi mắt chia lằn quả - nhân!

Thì thôi, một kiếp vong thân
Tìm nhau tu tiếp thêm lần mai sau!

Vương Sinh

*

Thiên duyên hóa phép nhiệm mầu
Lời kinh tiếng kệ nhập sâu vào hồn
Vang vang suối róc rách buồn
Tưởng chừng như lạc vào cồn cát hoang

Đường trần rộng mở thênh thang
Quán tâm xao động, quán tình chơi vơi
Quán đời sóng gió ngập trời
Lòng chưa gột sạch những lời ai bi.

Thôi đành nhắm mắt bước đi
Tìm an nhiên giữa sân si cuộc đời.

HONG VU LAN NHI




Phối Âm


cuốn hút

trong con mắt thần bí anh
ý nghĩ em bị bóc trần
trải trên những tầng thơ bay
nên em mơ mây hóa thạch

tim em dòn như thủy tinh
làm sao anh nhìn không vỡ
đem cất tình giữa lặng thinh
còn nghe lung linh nhịp thở

anh khắc lời tình cẩn trọng
trên từng phiến đá như mây
làm sao lòng em hờ hững
khi nhìn gió uống lời say

chỉ đành nhìn thơ cuốn hút
em bay vào trong mắt anh
đêm thôi nghe tình thao thức
mơ mây hóa thạch trong hồn!

Cao Nguyên

@

vực thơ

trăng chảy thênh thang qua dải thiên hà
cuộn xoáy một vòng, một vòng thạch hóa
ánh mắt thơ là hoàng hôn nghiêng lá
anh-tự mình, chấp chới lối thềm hoa

mùa xuân từ cực viễn giòng băng
trôi mênh mang qua bạt ngàn dốc xoáy
ốc đảo thơ là diệm sơn bừng cháy
anh-tự mình, lấp lánh mộng hoa đăng

có là thiêu thân, khi tự tình bốc cháy?
lửa thơ rơi đại mạc phù vân
đêm tiễn biệt và triêu minh bất chợt
cho mềm môi thơ nụ thanh tân.

Hoàng Vũ Luân




Phối Âm


chờ
em dùng thơ chế nhạo anh
(tình như sương khói mong manh vẫn chờ)
không chờ thì hỏng giấc mơ
tìm đâu ra ý làm thơ mỗi ngày

tình yêu cũng giống như mây
sắc hình huyền ảo làm ngây tầm nhìn
thơ đi vào cuộc kiếm tìm
những điều bí nhiệm trong im lắng đời

chỉ tâm linh mới hiểu lời
qua từng nhịp đập bồi hồi của tim
chờ là âm bản của đêm
còn nguyên dấu ấn truy tìm giữa mơ

hiểu chưa em, trái tim thơ
để thôi nhạo chế anh chờ khói sương!

Cao Nguyên

@

Đợi

Khói sương
Mặc khói sương
Chút tình thôi cũng dành hương để chờ
Nắng mưa bỗng nhẹ như tơ
Ngày đêm chợt thấy dài như ... tóc người
Không có chi cũng vui vui
Không ai gọi đến cũng cười
Dị chưa
Chỉ cần người cứ ngẩn ngơ
Cứ theo một tí cho vừa lòng nhau
Người ta chờ đến kiếp sau
Mình thì đợi đến khi nào mới thôi ?

Đặng Lệ Khánh

@

Vẫn Yêu
Vì Yêu nên đợi nên chờ.
Tình như sương khói vẫn mơ, vẫn tìm.
Dù anh bay bổng cánh chim
Sắc hình huyền ảo luôn chìm trong mây.

Yêu đâu phân biệt đêm ngày
Mờ mờ ảo ảo vẫn ngây ngất chờ.
Chân tình lạc giữa hư vô
Chỉ còn một trái tim khờ dâng anh.

Nhận đi, từ chối sao đành
(Tình như sương khói mong manh vẫn chờ)
Lời anh đẹp tựa câu thơ
Làm hồn chết lịm, làm ngơ ngẩn tình

Đừng thề “ trọn kiếp ba sinh”
Chỉ mong một thuở chúng mình có nhau!
Không cần hẹn đến mai sau,
Dù không biết đến kiếp nào…vẫn yêu!

HONG VU LAN NHI

@

Mong
Không chờ, không đợi mà mong
Người mong bên ấy, tôi trông bên này

Hai bên cách một chân mây
Nhìn lên canh cánh, nhạn bay phương nào?
Đôi ta như thể chòm sao
Nửa chia Chức Nữ, nửa nào Ngưu Lang?

Tình yêu chẳng ngọt như đường
Đã mang chất đắng, lại vương vị nồng
Thôi rồi, sớm đợi chiều trông
Chẳng mòn con mắt, cũng đồng nhịp tim

Dù không duyên nợ Tấn Tần
Cũng nòi đồng điệu tri âm một thời
Không mong cũng nợ một đời
Con tim chân chất gọi mời trần ai

Chờ ngày một, đợi ngày hai
Không mong, sao cứ tìm hoài người xưa!

Vương Sinh

@

Ngóng
Hứa cũng không
Hẹn cũng không
Vậy mà cứ ngóng, cứ trông mới kỳ
Hỏi thầm răng lạ như ri
Chờ ai
Ai đợi ?
Chút gì khói sương ?
Tình gì đâu
Chỉ là hương
Từ đâu chả biết sao vương vấn hoài
Khói ư ? Nghe cũng cay cay
Sương ư ? Đêm xuống hay ngày vừa lên
Ngóng hoài
Còn nhớ hay quên ?

Đặng Lệ Khánh


Phối Âm


về thăm Phố Núi
vẫn cứ thích về thăm Phố Núi
ngồi bên em nghe nước suối reo
nhìn tia nắng hoàng hôn rớt vội
thấy vàng ươm từng hạt sương treo

vẫn cứ thích dạo qua những chỗ
đã cùng em trên con Phố xưa
chuyền tay nhau ly cà phê nóng
đi và đi trong đêm sương mưa

vẫn cứ thích ngồi trên dốc sỏi
nhặt từng hòn đá cuội quăng xa
nghe tiếng rơi vọng từ xa thẳm
ngỡ như ai vừa gọi tên ta

vẫn thích đi dầu chân đã mỏi
như có em từ trên dốc cao
tim rộn nhịp theo lòng bối rối
lời nào đây chút nữa sẽ trao ?

kỷ niệm đi chưa hề biết mệt
đuổi bám theo từng vết chân anh
yêu Phố hay yêu em chẳng biết
Phố Núi xưa vẫn thích về thăm .

Cao Nguyên

@

đêm trở lại Pleiku
( tặng Cao Nguyên )

Đêm nầy mình trở lại Pleiku
Phố mưa phố bụi phố sương mù
Chao ánh đèn khuya đường tối sáng
Phố buồn phố nhớ phố tương tư

Mưa dầm rơi ướt áo Pleime
Trường quen con gái thẹn chưa về
Xắn ống quần cao chờ mưa tạnh
Vô tình đất đỏ bám chân đi

Đêm chưa đổ xuống đỉnh Hàm Rồng
Biển Hồ vội khoác áo mùa Đông
Sương đã bủa vây Đồi Đức Mẹ
Nhớ đã cuồng điên chiếm ngõ hồn

Vào trong quán Nhớ sao là nhớ
Bạn cũ còn đây những dấu giày
Khói thuốc quay tròn trong quá khứ
Cà fé vẫn đắng giọt đen say

Pleiku còn mãi với nhớ mong
Phố của tình nhân phố ngàn thông
Phố cao của núi buồn như lá
Của " Em Pleiku má đỏ môi hồng "

Pleiku đêm lạnh trở lại đêm
Đêm nghe tiếng nấc dội về tim
Thăm lại phố xưa trong giấc mộng
Phố còn in đậm dấu chân quen !

TRẦN KIÊU BẠC

@

Xuân Cao Nguyên
Trời Cao Nguyên, bây giờ có lạnh?
Nắng mùa xuân, có ấm cành mai?
Gió có về, cho thông vi vút?
Sương có giăng? liễu rũ bên hồ!

Mùa xuân đến hoa khoe hương sắc
Thung lũng buồn, mây xuống để ru ...
Trời Cao nguyên "biển mây" từng lớp
Thãm cỏ xanh trải mượt ngàn thu

Rừng cổ kính, có còn thông biếc?
Suối nguồn reo có quyện tiếng cười?
Em gái nhỏ tuổi vừa mơ mộng
Suối tóc dài trong gió hoàng hôn

Hoa tigôn vẫn như "tim vỡ"
Sắc trắng hồng muôn thuở xinh xinh
ĐALẠT ơi! phần đời thương nhớ
Chợt nghe lòng trải những hoài mơ .

Minh Châu

@@

trái tim em
em có biết trong từng cơn gió núi
quyện ngát mùi hoa cỏ của rừng hoang
anh hít thở triền miên hương vị ấy
cho lòng mình thấm đẫm dấu yêu thương

em có thấy giữa điệp trùng rừng núi
vườn địa đàng là một thảo nguyên xanh
những thác nước cứ rì rào nhịp chảy
cho ngàn hoa luôn rộ sắc khoe hương

em có nghe tiếng thông reo vi vút
hòa hợp âm cùng tiếng hát muôn chim
bản giao hưởng của bình minh hoang dại
ru hồn anh vào thế giới tịnh yên

@

anh sinh ra từ chiếc nôi đồng cỏ
ru đời anh là tiếng gió ngàn thông
anh đã yêu em cũng từ nơi đó
giữa Cao Nguyên xanh, anh có trái tim hồng

cứ mỗi lúc bước chân đời quá mỏi
anh lại quay về ngủ giữa thảo nguyên
ngủ giữa bình yên trong miền hoang dã
ngủ giữa chân tình, giữa trái tim em .

Cao Nguyên


Phối Âm


cá cược
anh cắn thời gian vụn từng hạt nhỏ
em phả nồng hơi làm gió cuốn bay
còn lóng lánh những giọt tình trên cỏ
sao môi thơ không uống để lòng say

hạnh phúc biết trêu, sao tình chẳng cợt
sá gì em, những hao hớt mai này
đời chẳng qua chỉ như trò cá cược
có hay không đều trông cậy rủi may

không sợ mất nghĩa là mình có được
dẫu mong manh sau trước vẫn là mây
chân sợ hẫng, tim dìu nhau mà bước
nhẹ như tơ trò cá cược mai này

chỉ thế thôi cũng đầy cơn mê hoặc
ý giữ lời cho chặt, đủ rồi em
cứ gom hết thời gian anh nhả hạt
hơi nồng em phả ngát mộng tràn đêm!

Cao Nguyên


***


Về Trăm Năm...

Em cũng muốn đánh ván bài tình cảm
Nhưng ngón nghề còn non quá anh ơi!...
Em cá em một đời còn lận đận
Yêu thật nhiều...gian lận với con tim

Giả vô tư, ta chẳng biết yêu người!
Nhưng...dòng máu cứ bồi hồi chảy ngược
Tình trao ra không thu về lại được
Rồi tự mình trao chuốt chút mộng mơ

Em "cá cược" tình có gì phải nhớ!
Mà trái tim cứ hồi hộp suốt ngày...
(người dưng đó đừng hòng ta ngu dại)
Nhưng...sao mà u uẩn cứ loanh quanh

Ván bài thua em phải đành mang trả
Ai là người sẽ nhận cuộc tình em?
Em dám thua, mà người nhận không thèm
Ôm bỡ ngỡ em thu mình một gốc

Ván bài tình riêng em là người ngốc
Ai biểu mình không mạnh dạn quên đi
Chuyện tình yêu cần chi là thua thắng
Yêu được người là may mắn riêng em

Bài "cá cược" em tự mình đo ván
Con đò tình đang trôi giữa dòng sông
Chuyên yêu thương là chuyện của cõi lòng
Về trăm năm em "cá cược" là chữ (không)

Ngàn Thông


***

cược tâm
cược tình đừng vội ăn thua
sòng đời chưa đóng, tình chưa rộ bài
giả như chín nút chẻ hai
cũng còn một nửa để hoài nỗi mong

vận hên được nhất điểm hồng
ngẫu nhiên mình thắng ván ròng cược tâm
đặt nhau một ván trăm năm
ngay nơi bậc cửa thời gian khép hờ

giữa thơ, tâm tựa ý chờ
cuộc tình cá cược đến giờ hóa duyên
không ngồi soi dáng vào đêm
tìm đâu vết rạn chân chim khóe cười

thì vui em nhé, cuộc chơi
cược tình nơi cửa khép đời chưa xoay
thắng thua nhiên hậu an bài
tùy em có quyết cược này từ tâm!

Cao Nguyên


***

Thua
Từ em lỡ cuộc sắt cầm
Thuyền tình em đã...gieo mầm hạt "thua"
Người đi vui gió đùa trăng
Em ôm hạt giống mà trồng tương tư

"Cá" em một kiếp duyên hời
Vẫn là câu ấy (em người đi lui)
Ván bài con chín(9) thấy vui
Bắt thêm con bốn (4) ngậm ngùi mười ba (13)

Tuổi em là tuổi con gà
Làm sao hóa "Phụng" người ta chê cười
Cứ mong may rủi mà khui
Níu thêm lá chót ra mười úng luôn

Biết rằng thua thắng tự nhiên
Nhưng mà ngày tháng không chuyên chở người
Thời gian cứ mãi vần trôi
Có chờ có đợi một người nào đâu!

Ván bài còn đánh được sao?
Xuân xanh đã sấp mặc vào áo quan
"Hóa duyên" đã đến cõi thiền
"Ngộ" tâm một khắc đã miền viễn du

Tương tư đành giữ luân hồi
Yêu thêm kiếp nữa...thuyền trôi bến nào
Kiếp nầy phận bạc má đào
Hẹn anh kiếp nữa yêu nhau đời đời

Ngàn Thông


***

Sòng Tình
Nụ cười trên ván thăng trầm
Đã vào nửa cuộc ngang tầm thắng thua
Át cơ ở giữa giao mùa
Đợi bàn tay lật biết vừa số hên

Lá bài đầu tố lên trên
Ngồi yên nhướng mắt quyết nên đặt lòng
Trọn tình cá hết chờ mong
Mấy khi được cược tính ngông một thời

Phen này sấp ngửa để coi
Tự nhiên đã định chuyện chơi bình thường
Đồng hồ đúng điểm ngày sang
Đêm khuya tàn mộng trải dàn tâm tư

Thực mơ lúc lắc ngật ngừ
Cuộc chơi sảng khoái vui từ nhân duyên
Kể như tự kiếp đã nguyền
Anh em mỗi nửa đặt nguyên sòng tình

Phương Đoan


Phối Âm


Tâm Kinh
Chuông vang vang nhật nguyệt
vọng tha thiết ngàn năm
lời kinh cầu nhã khiết
du thuyết đường đạo tâm

Ăn năn người cúi mặt
thành kính lòng nguyện cầu
xin khắp cùng mặt đất
thôi trầm uất thương đau!

*

Chuông vang vang nhật nguyệt
xin ơn Chúa nhiệm mầu
ban phước lành dân Việt
trên khắp mặt địa cầu

từ tâm người ngước mặt
nhìn Ngôi Chúa Giáng Sinh
đọc chân kinh mật khải
mong thế giới hòa bình!

Cao Nguyên



VỌNG GIÁNG SINH

Chuông vang vang nhã nhạc
Vọng từng điệu tâm thương
Hương trầm dâng ngào ngạt
Du dương khúc từ chương.

Trần gian dường cúi mặt
Thống hối tội lỗi đầy
Từng lời kinh khoan nhặt
Vang tới tận trời mây.

Trong đêm thánh vô cùng
Tiếng nhã nhạc vang lừng
Nơi hang lừa hèn mọn
Thiên thần báo tin mừng.

Chúa Ngôi Hai xuống thế
Mặc lấy tính loài người
Mang ơn thiêng cứu độ,
Tỏa bình an xuống đời.

HONG VU LAN NHI


Tâm Ca
Chuông vang vang nhật nguyệt
Thanh khí lặng triều ngân
Lời kinh cầu nhã khiết(*)
Chúa chào đời hiến thân

Hồng ân đêm rất thánh
Soi chiếu lòng Em-Anh
Xóa buồn đau hư cảnh
Ban tình yêu chân thành

Nhã nhạc vang thanh thanh
Dương cầm vui nhịp đánh
Cao Cung Lên đàn nhanh
Vinh Danh Chúa Chiên Lành

Ngàn sao huyền diệu sáng
Trần gian như địa đàng
Đỉnh trầm hương gió thoảng
Giáo đường sương khói lan

Chuông vang vang nhật nguyệt
Thanh khí lặng triều ngân
Lời kinh cầu nhã khiết(*)
Chúa chào đời hiến thân


Hoàng Nhất Phương

(*) Thơ CN


Phối Âm


nếu một mai
Nếu mai mốt anh không làm Thơ nữa
Em có còn tựa cửa đợi Trăng lên
Khi Yêu Thương đã qua mùa hẹn hứa
Em có buồn vì nỗi nhớ không tên ?

Tình trong Thơ . Bóng Trăng vờn Mặt Đất
Khao khát tìm, rất thật . Vẫn là Mơ
Đã biết vậy sao em còn muốn khóc
Nếu một mai . Anh bỏ cuộc làm Thơ ?

Cao Nguyên

@

Lệ sẽ ngược dòng
Nếu một mai thơ không còn anh nữa
Em sẽ mất đi niềm vui đợi trăng lên
Đời sẽ buồn khi không còn hẹn hứa
Khi vào thơ biết ai để gọi tên !

Đôi lúc thấy chỉ còn mình trên đất
Sợ hoang vu tìm ẩn trú vào thơ
Sống trong thơ em mặc tình được khóc
Lệ sẽ ngược dòng nếu mai mất hồn thơ

Vương Hồng Ngọc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét