THAO THỨC ( trang 1)
Dẫn Nhập:
Có lẽ nên khởi đầu bằng bài "dòng thơ lưu vong". Bài thơ viết cuối năm 2007, vừa như để trả lời những thân hữu hỏi: Bao giờ thì Cao Nguyên in một tập thơ riêng của mình vậy?, vừa như để trả lời với chính tôi: đã đủ sự trân trọng mời người khác đọc thơ của mình chưa?
Sự trân trọng của tấm lòng đối với chữ nghĩa cũng ngang bằng với việc gởi chữ nghĩa của mình đến với người đọc.
Mượn tên tranh "nghìn đêm thao thức" của Họa Sĩ Vũ Hối để phóng lên sự "thao thức" của chính mình về riêng chủ đề "Tháng Tư" và những hệ lụy chung, riêng: còn lắm bâng khuâng giữa những điều đã viết. Như đang đi, vẫn hỏi chuyện khởi đầu từ ấy, dẫu lòng đau... vẫn hỏi chuyện mai sau với lòng hoài vọng ...!
Nhưng vẫn viết như vẫn đi... dẫu đôi lúc tự hỏi: Viết để làm gì? Để gió cuốn bay...! Để lòng ray rứt nhớ ...!
In một tập thơ, nhiều lắm là 1000 cuốn gởi đến 1000 người đọc. Trong khi mình gởi thơ lên trời, thơ bay tám hướng bốn phương, người bắt gặp thơ mình chắc sẽ nhiều hơn. Như tôi đã thường làm trong nhiều năm qua. Điều đáng nói là cám ơn tấm lòng người với chữ nghĩa tôi.
Khi nào định hình được chữ nghĩa tôi giữa lòng người, thơ sẽ in như một di ngôn!
Dòng thơ lưu vong
Người ta in thơ ra rồi mới bán
tôi bán thơ trước khi in ra
vì muốn biết còn bao người thích đọc
dòng thơ lưu vong viết gởi quê nhà
vì muốn biết bạn bè ở quanh ta
có bao nhiêu người mang nỗi lòng Do Thái
dựng trong tim một dãi Sơn Hà
sống ở đâu cũng nhớ về đất Tổ
*
người ta in thơ ra rồi mới tặng
tôi tặng thơ trước khi in ra
vì muốn biết còn bao người say đắm
được ngắm mình trong ngôn ngữ Mẹ Cha
vì muốn biết giữa điệp trùng tiếng động
còn bao người nghe trầm sóng dòng sông
đang luân chuyển tấm lòng thơ mở rộng
vào mạch quê hương khát vọng tự do
*
sự chênh lệch giữa thơ mua và tặng
giá ước chừng hơn một tách cà phê
chữ để đọc hay chỉ là để ngắm
cũng bâng khuâng từ mỗi cuộc đi, về
người muốn mua thơ hay thích tặng
kẻ làm thơ cũng trân trọng cám ơn
vì đã biết còn tấm lòng cảm nhận
những yêu thương trên mỗi chặng căm hờn!
*
trân trọng viết hai chữ Việt Nam
nơi trang bìa của "dòng thơ lưu vong"
trên nền vàng của phi trường, cửa biển
nơi vẫy chào vĩnh viễn những tấm lòng
những tấm lòng đi viết thơ trên đá, cát
mỗi dòng thơ khao khát nghĩa hòa bình
viết mãi miết theo hành trình gió hát
những bài ca hùng tráng thuở bình minh!
Cao Nguyên
@
ba mươi năm - hơn mười nghìn đêm mất ngủ
không riêng tôi, riêng anh. Mà cả chúng ta
những người đã sống hơn bốn, năm thập kỷ
lúc chiến tranh yên nghỉ, đã mệt nhoài!
(Trường Ca Bi Tráng)
Quả là mệt nhoài và tôi hỏi em, hỏi bạn, hỏi những thân thương liệu mình còn mấy thời gian trên hành trình chữ nghĩa viết về tình người, tình núi sông?
Bao năm qua, tôi đã viết gì về Tháng Tư và những vòng xoáy đời quanh Tháng Tư với những Ấn Tượng nhói lòng? Không nhiều, nhưng đủ chứa cả môt góc nhìn se thắt từ chính mình, từ những thân quen!
Thưở mình đi ngược gió
Quê Hương ở đằng sau!
(tình khúc Sơn Hà)
...
Một Tây Nguyên mười năm vung kiếm
Một Việt Bắc mười năm lao tù
Một đất người mười lăm năm lưu vong
Một Quê Hương Việt Nam suốt đời không quên!
Tưởng cũng đủ nguyên nhân để gom về một nơi những trăn trở thương yêu với Người và Đất trong chủ đề Thao Thức.
Gởi đến người, gởi về nơi chốn đã cho tôi những ân tình khó quên.
Cám ơn đời, cám ơn người cho tôi chất liệu vực chữ nghĩa đứng lên và tiếp bước đi trên hành trình nhân ái.
Cám ơn những Ấn Tượng trong đời tạo sự rung cảm trong nguồn thơ tôi.
mai ba-mươi
bữa nay hai-chín
ta đếm thời gian
câm nín
ngược dòng!
Cao Nguyên
Virginia 29/4/2013
Dẫn Nhập:
Có lẽ nên khởi đầu bằng bài "dòng thơ lưu vong". Bài thơ viết cuối năm 2007, vừa như để trả lời những thân hữu hỏi: Bao giờ thì Cao Nguyên in một tập thơ riêng của mình vậy?, vừa như để trả lời với chính tôi: đã đủ sự trân trọng mời người khác đọc thơ của mình chưa?
Sự trân trọng của tấm lòng đối với chữ nghĩa cũng ngang bằng với việc gởi chữ nghĩa của mình đến với người đọc.
Mượn tên tranh "nghìn đêm thao thức" của Họa Sĩ Vũ Hối để phóng lên sự "thao thức" của chính mình về riêng chủ đề "Tháng Tư" và những hệ lụy chung, riêng: còn lắm bâng khuâng giữa những điều đã viết. Như đang đi, vẫn hỏi chuyện khởi đầu từ ấy, dẫu lòng đau... vẫn hỏi chuyện mai sau với lòng hoài vọng ...!
Nhưng vẫn viết như vẫn đi... dẫu đôi lúc tự hỏi: Viết để làm gì? Để gió cuốn bay...! Để lòng ray rứt nhớ ...!
In một tập thơ, nhiều lắm là 1000 cuốn gởi đến 1000 người đọc. Trong khi mình gởi thơ lên trời, thơ bay tám hướng bốn phương, người bắt gặp thơ mình chắc sẽ nhiều hơn. Như tôi đã thường làm trong nhiều năm qua. Điều đáng nói là cám ơn tấm lòng người với chữ nghĩa tôi.
Khi nào định hình được chữ nghĩa tôi giữa lòng người, thơ sẽ in như một di ngôn!
Dòng thơ lưu vong
Người ta in thơ ra rồi mới bán
tôi bán thơ trước khi in ra
vì muốn biết còn bao người thích đọc
dòng thơ lưu vong viết gởi quê nhà
vì muốn biết bạn bè ở quanh ta
có bao nhiêu người mang nỗi lòng Do Thái
dựng trong tim một dãi Sơn Hà
sống ở đâu cũng nhớ về đất Tổ
*
người ta in thơ ra rồi mới tặng
tôi tặng thơ trước khi in ra
vì muốn biết còn bao người say đắm
được ngắm mình trong ngôn ngữ Mẹ Cha
vì muốn biết giữa điệp trùng tiếng động
còn bao người nghe trầm sóng dòng sông
đang luân chuyển tấm lòng thơ mở rộng
vào mạch quê hương khát vọng tự do
*
sự chênh lệch giữa thơ mua và tặng
giá ước chừng hơn một tách cà phê
chữ để đọc hay chỉ là để ngắm
cũng bâng khuâng từ mỗi cuộc đi, về
người muốn mua thơ hay thích tặng
kẻ làm thơ cũng trân trọng cám ơn
vì đã biết còn tấm lòng cảm nhận
những yêu thương trên mỗi chặng căm hờn!
*
trân trọng viết hai chữ Việt Nam
nơi trang bìa của "dòng thơ lưu vong"
trên nền vàng của phi trường, cửa biển
nơi vẫy chào vĩnh viễn những tấm lòng
những tấm lòng đi viết thơ trên đá, cát
mỗi dòng thơ khao khát nghĩa hòa bình
viết mãi miết theo hành trình gió hát
những bài ca hùng tráng thuở bình minh!
Cao Nguyên
@
ba mươi năm - hơn mười nghìn đêm mất ngủ
không riêng tôi, riêng anh. Mà cả chúng ta
những người đã sống hơn bốn, năm thập kỷ
lúc chiến tranh yên nghỉ, đã mệt nhoài!
(Trường Ca Bi Tráng)
Quả là mệt nhoài và tôi hỏi em, hỏi bạn, hỏi những thân thương liệu mình còn mấy thời gian trên hành trình chữ nghĩa viết về tình người, tình núi sông?
Bao năm qua, tôi đã viết gì về Tháng Tư và những vòng xoáy đời quanh Tháng Tư với những Ấn Tượng nhói lòng? Không nhiều, nhưng đủ chứa cả môt góc nhìn se thắt từ chính mình, từ những thân quen!
Thưở mình đi ngược gió
Quê Hương ở đằng sau!
(tình khúc Sơn Hà)
...
Một Tây Nguyên mười năm vung kiếm
Một Việt Bắc mười năm lao tù
Một đất người mười lăm năm lưu vong
Một Quê Hương Việt Nam suốt đời không quên!
Tưởng cũng đủ nguyên nhân để gom về một nơi những trăn trở thương yêu với Người và Đất trong chủ đề Thao Thức.
Gởi đến người, gởi về nơi chốn đã cho tôi những ân tình khó quên.
Cám ơn đời, cám ơn người cho tôi chất liệu vực chữ nghĩa đứng lên và tiếp bước đi trên hành trình nhân ái.
Cám ơn những Ấn Tượng trong đời tạo sự rung cảm trong nguồn thơ tôi.
mai ba-mươi
bữa nay hai-chín
ta đếm thời gian
câm nín
ngược dòng!
Cao Nguyên
Virginia 29/4/2013
THAO THỨC
sẹo đã lành mà vết thương nóng hổi
đầu đạn găm, còn bốc khói trong da
tay mơn nhẹ nghe hằng hà tiếng vỡ
chiến trường xưa mà ngỡ mới hôm qua
buồn mới quá, lòng cứ rân tiếng khóc
đêm cựa mình, đời bấu chặc thơ ta
sợ buông vội, tình nhoẹt nhòe nước mắt
máu chợt hồng vỡ nấc vết thương xa
này ngủ nhé, da ơi! lời vết sẹo
buốt nhìn chi lẽo đẽo dấu thù xưa
tên đồ tể thẹn đời, vừa cúi mặt
nhìn bóng mình trong vụn đất bom khua
cứ kệ hết, thơ tựa lòng ta ngủ
vết sẹo xưa, để quá khứ lo giùm
từ thuở ý vượt qua mùa háo hức
những lời thương sợ nỗi nhớ ru nhầm!
Cao Nguyên
thảo nguyên
anh đang trên thảo nguyên Plateau Gi
trong tay anh những cánh Dã Quỳ
trong mắt anh màu xanh của lá và trời gộp lại
trong trí anh những bước chân em trắng mịn
nhè nhẹ trên thảm cỏ đọng sương long lanh
trong đời anh một hồi tưởng rất hồng
và một thiết tha của niềm hoài vọng...
tất cả khởi đầu cho bản vẽ hôm nay
anh muốn dành tặng riêng em
một tâm hồn luôn sáng
trên những niềm yêu thương gợi nhớ
những góc cạnh quê hương xoáy tít
trong những giấc mơ em
những giấc mơ luôn trĩu nặng trong em
dù chỉ là một chút của Biển, của Sông, của Rừng
của Núi, của những cánh đồng, của những luống hoa..
bởi vì em quá tham lam
luôn nghĩ nhớ về đấy
nơi chốn chào đời em buông tiếng khóc
nơi chốn mong cầu khi nhắm mắt vẫn còn ôm
những mảnh đời thất tán
từ một-trăm-cái-trứng sơ khai
những vết cắt của thời gian
của biến cố
thân tâm em lúc lành lúc vỡ
nước mắt em lúc ở lúc đi
vẫn đỏ au tâm huyết cội nguồn...
chiều đang xuống đó em
những hoàng hôn vàng ệch như giấc tuổi anh, em
những hoàng hôn như một dấu lặng
ngưng đọng
chờ đợi một chuyển giao
giữa đêm và ngày
giữa thế hệ chúng ta và con cháu
ngưng đọng để nhớ về xương máu
của Cha Ông
của chính anh và bạn bè anh
đã bón, đã tưới cho cây thêm xanh
cho cành thêm hoa quả...
đã đến lúc phải chuyển giao vào điệp khúc
cố quên lòng thù hận
cho tim mình khỏi bị ép chặc
nghẹt thở
con cháu chúng ta muốn được nghe
từ khởi đầu của điệp khúc
với nỗi cảm xúc tận cùng
về huyết thống
về danh dự của một Dân Tộc
và luôn muốn ngẩng cao đầu
trước mọi dị chủng
để nói
tôi là người Việt Nam
Thời gian trôi nhanh quá
từ lúc anh đặt nhát cọ đầu tiên
trong bình minh, lên bản vẽ
với tất cả những gì em khao khát
anh đã vẽ xong trước hoàng hôn
đêm đang xuống trên thảo nguyên
tịnh yên trên tất cả
nhưng chưa tịnh yên với anh
khi anh dùng một game màu rất sáng
vẽ qua những vì sao đêm
những vệt cầu mong như tâm nguyện
tất cả được bình yên
trong một điệp khúc hồng
ngân lên cùng lúc với tiếng chuông nhà thờ
báo hiệu một bình minh mới
anh đang lắng nghe
lắng nghe
tiếng vỡ
của thời gian chuyển mình
khi lưng anh
đang thấm lạnh sương thảo nguyên
nhìn qua màn đêm
nhìn suốt những vì sao
anh nhớ em
một tâm hồn rất Việt Nam.
Cao Nguyên
giọt lệ hồng
" chợt nghe từ đá hồn thương tích
vẳng tiếng kèn truy điệu mộng xưa "
(Thanh Nam)
đã có bao lần
em thấy
giọt lệ hồng
rơi!
đã có bao lần
em hiểu
vì sao
giọt lệ - hồng?
những giọt lệ pha máu
từ tim
chảy xuyên qua mắt
buốt đau theo giòng chảy
cay đắng suốt trăm năm
đã có bao lần
em biết
tại sao có giọt lệ hồng?
nó kết tụ bởi máu và nước mắt
từ những cái chết
vì muốn bảo vệ quê hương và đồng loại
vì muốn đối kháng với những quyền lực quỷ ám
vì muốn giữ lại lương tri trong nghiệt cay thù hận
em hiểu
tại sao hôm nay
anh bị chấn động
viết những dòng
không thường hằng có trong anh
bởi chỉ vì
hôm nay
anh muốn viết
về một thời đã qua
đầy nước mắt và máu
của bạn mình
chết bởi
một viên đạn
một liều thuốc độc
một dây treo cổ
....
giọt lệ hồng
đang chảy trong anh
và chung quanh anh
*
có thể anh sẽ viết cho em
hiểu thêm những điều gì đó
về những giọt lệ hồng
trong tháng Tư đen và trước nữa
mà cũng có thể là không
vì anh sợ mình không vượt khỏi
những lần tim chảy máu
những giọt lệ hồng
mãi chảy
trong anh
trong đời bạn bè anh
trong giòng sống
trong giòng chết
giọt lệ hồng không ngưng tụ
trong đá sỏi
trong giá băng
trong câm lặng
mà chảy xuyên suốt qua mọi rào cản
của vô tri
bất giác
anh đang cảm thấy
lòng mình thổn thức
bên cạnh những ngôi mộ
chôn trong ký ức
từng dãy
từng hàng
xác của bạn anh
những người ruột thịt của anh
họ đã đứt ruột ra đi
họ đã chia thịt cho xứ sở
và máu họ trộn vào
không gian mưa lũ
đỏ au!
Em ơi
có thể đây là bài thơ tự do hay nhất
mà anh viết
có thể đây là một đoạn
trong bài điếu văn anh gởi cho bạn bè
cho những Cha, Chú, Anh, Em
đã nằm xuống
vì những chữ Tự Do, Bác Ái, Nhân Quyền
Bài viết hôm nay
em nhớ
không có lòng thù hận
chỉ có nỗi tiếc thương
cho những con tim
đã chảy
giọt lệ hồng
em cũng nhớ
không có sự bi thảm
vì người anh hùng không chết
cho những cưu mang lừa dối
và lòng thương hại
và em nên nhớ
sự ra đi
chững chạc và dứt khoát
của những con người
có trái tim chân chính
xuyên qua
những giọt lệ hồng.
Cao Nguyên
THAO THỨC
thơ anh viết vẫn giữa dòng sông nhớ
nên nặng hoài những đợt sóng cưu mang
giữa trầm tích vỡ ra lời thương cảm
tuôn theo dòng huyết lệ chảy qua thơ
những cuộc đời đi quên lời tiễn biệt
nghẹn lòng đau tha thiết biết chừng nào
mai gặp lại trăng tàn trong đáy huyệt
đèn phù du siêu độ những vì sao
vốc nắm đất phù sa bờ sông Cửu
thơm ngạt ngào mùa ngô lúa đơm bông
nhặt viên sỏi trên lưng đèo Ngoạn Mục
nghe cồng chiêng vui dạ khúc Trường Sơn
đạp sóng nước cửa sông Tiền, sông Hậu
rộn tiếng hò theo mái đẩy duyên đưa
nghe tiếng võng vui đùa trưa tháng Hạ
thèm chùm bông so đũa bữa canh chua
chiều trầm lắng tiếng chuông chùa ngược gió
reo bồi hồi ngói vỡ nóc hoàng cung
tranh cổ sử ngựa chùn cương mạt lộ
dãy chiến bào ướt đẫm lệ chinh phu
tiếng rít rợn cửa sắt tù thế kỷ
ngợp rừng thiêng hồn theo gió vi vu
góp tất cả những hành trang hệ lụy
theo trăng về Cội Rễ để trầm tư!
Cao Nguyên
thi sử
theo dòng thi sử xem kỳ tích
trống Phú Xuân, vó ngựa Thăng Long
thuở dựng nước trời xanh ngọc bích
thời xây non đất ánh hồng tâm
truyền thuyết Âu Cơ, lời linh hiển
kẻ lên non, người ra biển tạo đời
kẻ lên non quên lời mẹ dặn
khi vỡ nương, chặt đứt dây nôi
đất vỡ mạch, đời lầm than quá đỗi
hồng hạc bay cánh mỏi nhớ rừng ngô
trên phế tích quách thành chen cỏ rối
người trầm ưu, mùa đợi gió hong mồ
nghiêng bia vỡ, soi trăng tìm cổ tự
viết lại dòng thi sử đã mờ rêu
thắp sáng trầm hương ngày tháng cũ
rọi đường cô phụ trở về kinh!
Cao Nguyên
về nguồn
rủ em trẩy bước về nguồn
hong lên cho rực sáng hồng tình quê
cầu tre rung nhịp đi về
võng khuya kẽo kẹt vỗ về đời con
thời gian ủ chín tuổi buồn
ụ rơm gốc rạ thả hồn vịn tay
sông tình ngửi vị trầu cay
giục em đỏ má nhớ ngày hợp hôn
vai ngoan quang gánh bào mòn
trên da còn ửng vết bồng cháu con
bến xưa giặt áo đá mòn
đèn dầu đỏ ngọn nhà còn đợi ai
duyên em thắm vạt áo dài
thương con mắt ngắm nhớ hoài tháng năm
ghẹo em giữa hội trăng rằm
tơ hồng đỏ nụ trăm năm chúng mình
vẫn là Nước đẹp Non xinh
cho quay quắt nhớ bóng hình Việt Nam
tặng em tình khúc tơ tằm
ươm thân óng ả con Rồng cháu Tiên.
Cao Nguyên
cuồng ca
ca ư!
hề! khúc cổ sầu
lợi danh hư ảnh, công hầu huyễn mơ
cuồng ư!
hề! vọng nguyệt lầu
thuyền quyên chạm bóng, lòng đau tử thành
bởi duyên sắc nước khuynh thành
nợ đày Từ Hải dưới cành liễu ngoa!
hận tình ca
mộng quan hà
Ngọ Môn cuốc gọi, huy tà triều cương
ta ư!
lữ khách đoạn trường
nhập cung thoát lệ, đăng vương thắp sầu
tình ư!
quan họ giang đầu
trù ca vỡ phím, bạc câu giao hoàn
đời ư!
hông thủy càn khôn
mồ hôi thắm máu quyện chung lệ hồng
cuồng ca
thương khúc lạc hồn
ngỡ chừng men đắng xoáy tròn đáy tâm!
Cao Nguyên
tiếng đàn xưa (nhớ Ph... ngày em ra biển)
em
tiếng đàn
ngân huyền nhiệm
vang trầm
như lời kinh đêm
thu
đã qua
bao mùa rớt vội
ru vàng
từng phiến lá nghiêng
em
vô biên
nơi nào đã tới
bước đi
vời vợi muôn trùng
thu
giọt buồn
rơi trên phím rối
tím loang
nỗi nhớ vô cùng
em
dư âm
còn đang níu gọi
trùng dương
sóng biệt từ nhau!
Cao Nguyên
trăng bụi đỏ
xuyên sương, vạch lối qua đồng cỏ
gặp ngõ nhà xưa, khóm trúc lay
vách gỗ nhòe mưa, giăng bụi đỏ
gạch vỡ thềm hoang, rêu phủ dày
nơi này, thơ ngủ trong trăng gió
thuở đã mờ xa, nhớ chật đầy
ba-dang đất đỏ miền thương khó
chập chững theo cha, vỗ luống cày
củi vui tí tách, nhen hồng lửa
buồn chạm lòng thơ, mắt bỗng cay
vết đạn hằn thâm trên bục cửa
nhắc bạn xưa chờ, sau khói mây
lặng lẽ thơ rời trăng bụi đỏ
theo gió ngàn thông reo bước say
xuyên sương, vạch lối qua đồng cỏ
gặp lúc mơ về quê, phút giây!
Cao Nguyên
THAO THỨC
người Lữ Khách
trên đường vào Xuân
đôi chân trần
dung nhan ngày tháng cũ
những mảnh vỡ thời gian
rớt dọc đường đi
đủ sắc màu
mảnh đen này
tạc đời hoang phế
mảnh tím này
khắc cuộc bể dâu
mảnh đỏ này
ghi lời oán hận
mảnh nâu này
tình nghĩa xót xa
....
Lữ Khách đi
mãi đi
với những bâng khuâng
và lòng tự hỏi
huy hoàng nào
thành quả Cha Ông
máu xương nào
một thời phung phí
quê hương nào
cày xới ngổn ngang
.....
Lữ khách đi
đi mãi
và lòng tự nghĩ
có gì vui
trên bước lưu vong
có gì vui
cuộc tình đã vỡ
có gì vui
những Tết xa nhà
có gì vui
bạn bè trôi nổi
có gì vui
trong men rượu cay
.....
Lữ Khách đi
đi mãi
chân đạp gai đời
rướm máu thịt da
thân chạm lòng người
nặng lời dối trá
tâm chạm tim người
vật vã đau thương
.....
Lữ Khách đi
đi mãi
lòng bồn chồn
giữa những điều may rủi
trong số phận làm người
giữa những vùng nghèo đói
trên khắp mặt địa cấu
giữa những lời bối rối
người gọi người hôm nay
.....
Lữ Khách dừng chân lại
nơi chốn ảo Ân Tình
uống chén trà Xuân nhạt
chữa lành vết chân đau
Để mai
Lữ Khách còn đi nữa
nhưng chưa biết
từ đâu
đi về đâu
nhà với quê xa lắc
sông biển nào chẳng sâu
thật sâu!
Cao Nguyên
bạch mã
cám ơn người tặng ta con bạch mã
tiếp mạch đời rộn rã vó câu xưa
dẫu bất chợt nắng mưa về hối hả
cao nguyên xanh vẫn thong thả giao mùa
tiếng ngựa hí chạy đùa theo gió lộng
trời quanh ta, sông núi rộng bao la
từ thăm thẳm dội lên ngàn tiếng vọng
thân thương ơi! hình bóng cố nhân xa
thả vó câu nhịp đều qua cỏ mượt
nuôi an nhiên cho ngựa khỏi chồn chân
còn mãi đấy mặt trời trong sóng nước
thơ đi về xuôi ngyược giữa bình minh
*
cám ơn người tặng ta con bạch mã
chở hồn thơ rộn rã nhập sông đời
nếu mai mốt vó câu thôi dòn dã
trả lại người bóng ngựa thuở hồng hoang!
Cao Nguyên
không
cứ kể như mình chẳng có chi
danh đành không, lợi chẳng còn gì
ngày sinh, quê quán - ghi trên giấy
nhẹ vóc trần, "sinh ký tử qui"!
mà rõ khổ, "qui" về đâu chứ
quê đã không, nhà cửa cũng không
chỉ còn nhớ cánh đồng quá khứ
thương luống cày, ngô lúa trỗ bông
quá niềm đau tầm vong vạt nhọn
ngập nỗi buồn bom đạn ghim sâu
đất vỡ mạch, máu trào đỏ hỏn
người hóa điên, bỏ trốn ruộng vườn
ta bỏ quên ta từ độ ấy
nên chi giờ, chỉ thấy cái không
chẳng biết ai giống mình như vậy
làm bạn chơi, quấy quả qua đông!
Cao Nguyên
chờ mai
hôm nay lên trên phố
tìm thăm bạn thân quen
rộn ràng mà bỡ ngỡ
theo chân người lấn chen
kiếm ra đường cũng khó
đêm tối đường nhập nhoè
biết là không lộn ngõ
gọi hoài không ai nghe
đành gởi người lời nhắn
(tui có về qua đây
người bạn thời xa vắng
thời chân đất luống cày!)
*
không biết người còn nhớ
trong thời gian lưu đày
bọn mình thường nhắc nhở
đừng quên ngày hôm nay
ngày những vòng tay ốm
ôm tấm thân quá gầy
thở vào nhau cho ấm
áo quần trơ gấu vai
ngày gió Lào tây bắc
thổi buốt rừng Lào Cay
những thằng tù đối mặt
hát bài ca: chờ mai
*
chờ mai rồi cũng đến
hành trang buồn trên vai
giong thuyền ra cửa biển
vào mù khơi quê ai
giữa nay ngày tháng mọn
ta tìm người nơi đâu
trên phố phường chộn rộn
trong lòng người bể dâu
dẫu gì ta cũng đã
một thời khổ nhục qua
tựa vào nhau khỏi ngã
sao giờ như vội xa?
*
chờ mai, chờ mai nữa
dẫu mình đi về đâu
cũng đừng quên ánh lửa
giữa lòng ta đêm sâu
khi nào người cảm thấy
rảnh và nhớ đến ta
cứ về qua nơi ấy
nhà bên cạnh rừng già
mình hâm bình rượu cũ
uống hương mật quê nhà
trong sương mù viễn xứ
ta biết ta còn ta!
Cao Nguyên
THAO THỨC
xa rừng tiếc ánh hoả châu
soi từng gương mặt gọi tao với mày
bát cơm vun ngọn lửa đầy
lời thơ khắc đá mượn ngày ru đêm
bi hùng tráng khúc trường thiêng
nghêu ngao hát dọc theo triền vết đau
rượu tình ướp ngọt đồng dao
rót nồng qua cửa chiến hào mời em
say nghiêng từng giọt bình yên
cạn lời cho ráo hồn nhiên góc đời
uống đầy khoảnh khắc sương rơi
biết mình còn giữa cuộc chơi đá vàng!
Cao Nguyên
vượt đêm
phúc đời tên gọi là thơ
gốc người Bách Việt, tuổi chờ vạn niên
xưa rong chiến mã khắp miền
gió trăng đưa đón, thảo nguyên là nhà
kể từ hồng thủy can qua
nhà tan, núi vỡ, sông ca đoạn trường
ngựa chồn chân giữa tang thương
lạnh mùa chinh phụ, tủi hồn chinh nhân
mượn sao đếm cuộc trầm tư
nương dòng ly quốc tìm người tri âm
nghiêng trăng soi chỗ thơ nằm
đọc lời ủy thác trong phần mộ quen
tựa trăng thổi buốt điệu kèn
giục ngày thức dậy vượt đêm, về nguồn
khai dòng cho mạch sống tuôn
đổ vào trăm họ Lạc Hồng dặm xa!
Cao Nguyên
giấc mơ tuyệt vời
em chừ ở đó, nơi đất khách
dõi mắt tìm nhau, xa quá xa
anh ở nơi này, quê chẳng thật
đêm ngày lui tới, đất người ta
người với ta - khác da, lạ máu
gặp gỡ - cười, ra dấu chào nhau
mười mấy năm làm thuê, ở đậu
quanh quẩn hoài, ngõ lối không quen
ai biểu em rời xa quê Ngoại
ai khiến anh bỏ Nội mà đi
khi Cha Mẹ lâm chung hấp hối
biết được tin, Người đã mất rồi
nỗi niềm ấy tìm ai để nói
anh và em, mỗi đứa một nơi
quê nhà ngóng, tình xa vời vợi
xóm làng chờ, hương khói buồn hiu
đêm mơ thấy ở nhà mình thật
sáng nhìn quanh, toàn đất quê người
ôi giấc mơ tuyệt vời như thế
làm sao mình giữ để đời vui!
Cao Nguyên
tháng Ba say
tháng ba, ta bỏ rừng
(trên đường về thăm biển?)
không - ta bỏ rừng đi
vì điêu tàn cuộc chiến
vì ngọn lửa hận thù
đốt Trường Sơn linh hiển
đập vỡ tiếng cồng chiêng
Giàng ơi! và Giàng ơi! *
ba-mươi-tám cái tháng ba
ta rùng mình say khuớt
khi hồn bạn theo ta
qua núi đồi xuôi ngược
Ôi đỉnh gió Chư Pao
bình-đông đầy rượu đế
rót giữa đáy chiến hào
uống đi - rồi quạnh quẽ!
Ôi Đức Cơ, Pleime
cơm sấy và thịt hộp
rượu cần pha nước khe
uống say - rồi cúi mặt!
Ôi Thuận Mẫn, Buôn Hô
me khô và cóc ổi
trộn lửa khói Bù Đăng
uống đi - rồi thức đợi!
đợi những tháng ba say
theo hồn bay tám hướng
tìm vất vưởng chân mây
những vẫy chào lởn vởn!
say cùng ta nhé em
những tấm lòng sông suối
của rừng núi Tây Nguyên
trong nhiều đêm thức gọi:
Bạn ơi và Rừng ơi!
Cao Nguyên
-----------------
*Giàng ơi: Trời ơi (tiếng người GiaRai)
đi vẽ hòa bình
đêm qua, em từ đất về
hiển nhiên thân xác ê hề bụi vương
hồn đau, phách đợi thiên đường
kể từ em bỏ chiến trường ra đi
đá buồn, mưa khắc chữ bi
mờ trong xa lắc xanh rì cỏ rêu
tuổi em hồi đó bao nhiêu
chắc như vừa chỉ biết yêu lần đầu
vậy mà đi hút vào sâu
không lời kịp nhắn về đâu, chỗ nào
nền trời vắng một vì sao
lòng người nước mắt rưng đau dọc đời
em về ngồi giữa chơi vơi
uống trăng như thể rượu mời thuở xưa
hỏa châu sáng mấy chưa vừa
còn chong con mắt thắp thừa lòng tin
(rằng ta đi vẽ hòa bình
trên lưng cuộc chiến để tình thăng hoa!)
rừng đang xanh bỗng lửa òa
đất quằn trong lốc, khói nhòa bóng em!
bao nhiêu năm nhân loại tìm
chưa ra bản vẽ hòa bình của em
tấm lưng cuộc chiến còn nguyên
chỉ thêm vết đạn xuyên tim xoắn vào!
Cao Nguyên
Quán Gió
ngồi đây nghe tiếng vó câu
vang sâu thẳm, đáy cốc sầu rượu xưa
chiến bào, màu hổ phách khua
kiếm loang loáng sáng, đắng thừa chạm môi!
ngồi đây ngắm cuộc lỡ, bồi
trên thành quách cũ, nhói lời sử ca
vỗ đêm rộn nhịp sơn hà
đàn buông âm cuối, vỡ òa khúc mê!
ngồi đây đếm cuộc đi, về
trong lời thơ viết bên lề nhân sinh
đi qua mười ngón nhục hình
về trên gót rỗ ân tình bể dâu!
ngồi đây nhắc chuyện công hầu
rềnh rang nhân ảnh qua cầu khói sương
chậm nhanh chung một lối đường
lợi danh nặng nhẹ, cũng dường ấy thôi!
ngồi đây, quán gió giữa trời
rượu - hương nhật nguyệt, trà - lời cổ thi
ngắm, nghe, nhắn với về, đi
ta còn nợ khúc tương tri cùng người!
Cao Nguyên
THAO THỨC
chiều nghe tiếng dế trong Thành Nội
hát giữa khe hoang phế Hoàng Cung
lời Mệ ru trăm năm vời vợi
hồn trống chiêng thức đợi bao năm
đêm Thần Kinh gập ghềnh ngói vỡ
cờ đào khua Thiên Mụ chuông ngân
cửa Thượng Tứ khói tàn lỗ chỗ
điện Thái Hoà rỗ áo Quân Thần
nương ngọn gió Mậu Thân trẩy hội
rưng giọt buồn cuộn khói Nam Giao
nét rực rỡ chừ nghe đã mỏi
nát câu hò nghẹn lối Sông Hương
Huế trầm mặc trăng buồn Bến Ngự
nghiêng nón chào nhạt chữ tâm thơ
lượm di chứng điêu tàn Cổ Sử
nhờ Nghệ Nhân khắc chữ Bi Thương!
Cao Nguyên
Việt Nam trong giấc mơ tôi
Việt Nam ơi! Việt Nam ơi!
Mẹ còn mớm sữa ru đời con không
đêm con mơ: sông núi hồng
cha nghiêng vai gánh cánh đồng lúa xanh
nắng chiều vàng rực mái tranh
gạo khoe hạt trắng, mừng anh chị về
tiếng hò chạy dọc chân đê
gàu giai đón mạch sơn khê nước chờ
tay con, lau sậy làm cờ
tựa lưng bia đá đợi giờ ngựa bay
hốt nhiên lửa ngập chân mây
Trường Sơn rụi cháy, khói đầy áng thư
rùng mình, mơ chết sững người
Việt Nam đâu hỡi! Mẹ ơi! con buồn
thơ yên lặng, khóc giữa hồn
chờ mai mơ được giữa rừng núi ca!
Cao Nguyên
tiếc
(thương kính gởi thiên thần Phạm Huấn)
tiếc
lúc gặp anh, Tây Nguyên mùa rực lửa
hẹn rồi chờ, rượu chưa bữa mời nhau
đêm thao thức chờ cổng thành rộng mở (*)
đón bạn về từ giữa núi rừng sâu
tiếc
những tráng khúc, anh mơ chưa viết được
ngọn bút tình nghẹn chết giữa tim đau
bạn đang giữa trùng vây chưa bỏ cuộc
mà khăn tang ai cố buộc trên đầu
tiếc
sự tàn nhẫn không thể nào hiểu được
giữa lương tri và cứu cánh làm người
trên đất lạ anh mãi còn thao thức
nhìn xuyên đêm tìm kiếm lại nụ cười
tiếc
những nụ cười xưa, giờ đã mất
trên chính anh và của bạn bè anh
vậy mà lúc hoàng hôn anh sắp tắt
nhìn cháu con, ánh mắt chợt long lanh
tiếc
khi anh đi, mình lại không được gặp
nhìn anh thôi, không dám nhắc gì đâu
chỉ lời nói còn trong tim là thật
còn mọi điều, rất tiếc - đã là không!
Cao Nguyên
5/12/2005
--------
(*) Thành Pleime/Pleiku
có gì buồn hơn
(cảm xúc qua giọt lệ rơi từ mắt tượng Đức Mẹ)
có gì buồn hơn, Mẹ vì con khóc
suốt một đời khó nhọc cuộc mưu sinh
đứa bỏ xứ ra đi, đứa rùng mình bán máu
sống cho qua thời giật gấu vá vai!
có gì buồn hơn, Mẹ vì nước khóc
bốn nghìn năm khai quốc, núi sông nghiêng
xương chất đống, máu chảy tràn mặt đất
đời đắng cay, người chỉ biết căm hờn!
có gì buồn hơn, Mẹ vì đời khóc
mua lợi danh, người rao bán linh hồn
văn miếu, chùa đình, không màng được mất
mồ mả tổ tiên, bán được, đã không còn!
*
có gì buồn hơn, con nhìn Mẹ khóc
dưới trời mưa, nước mắt chảy ròng ròng
nước mắt Mẹ, nước mưa Trời hợp nhất
liệu có xóa đi thống khổ, đau thương?
có gì buồn hơn, đất nghe Mẹ khóc
sỏi đá khô cằn ngấm nước mắt cay
mùa nghịch chướng, hạt gieo, mầm rữa nát
ruộng rẫy buồn, rừng núi xác xơ cây
có gì buồn hơn, Sài Gòn Mẹ khóc
mặt đất rung, trời rả rích mưa tuôn
dòng sông thiêng hợp triệu nguồn nước mắt
triệu đứa con theo Mẹ, khóc Việt Nam!
Cao Nguyên
những tấm lòng
cám ơn Mẹ
đã cho con được gặp
những tấm lòng thao thức
giữa hôm nay
trên phố người
ly rượu đắng trên tay
ba mươi năm
chưa bao giờ uống cạn!
vỗ vai mày
nhớ ngay thời súng đạn
chân đạp mìn, chông, lửa... vẫn hăng say
chỉ tiếc nỗi
cỏ cây buồn cúi mặt
trước đêm dài hun hút vượt qua ngày
khi con mắt căm hờn đang ngún cháy
người vội đi
cửa khép vội một bên
một bên cửa còn mở hờ ngóng đợi
những giọt nồng
trong ly rượu ngày mai
nhưng giọt đắng
vẫn chảy hoài, tươi rói
giữa lòng mình
trên đất mới, hôm nay
chỗ quá khứ và tương lai gặp mặt
nghẹn giữa chừng,
nửa ly rượu chờ say
rỉ rả uống trong không gian khắc nghiệt
và thời gian tha thiết những hồi sinh
mong, nhớ, đợi
những tấm lòng gặp mặt
nhìn, ngắm nhau
se thắt mộng làm người
từ bữa Mẹ rặn đau
rồi thức đợi
nối bước cha
theo sứ mạng vào đời
cha lỡ đứng
dưới trời thu đổ nát
con bước vào
mùa lửa hạ tràn thân
theo bạn hát những bài ca vỡ đất
mong có ngày được những luống cày xanh
tiếc gieo hạt
nhằm vào thời đốn mạt
kẻ giữ đồng bị quỉ ám vong thân
người thợ gặt cũng bàng hoàng bỏ cuộc
ly rượu đời đang ngọt đã thành cay
khập khễnh bước
trên phố người, chân mỏi
những tấm lòng thao thức
đợi nhau đây
chia cùng với những tháng ngày vụn gãy
là những mảnh tiếng cười
còn sót lại sau lưng!
Cao Nguyên
THAO THỨC
thêm một ngày buồn nữa, Bé ơi
khi anh vừa viết xong niệm khúc
về mùa xuân không có mặt trời
và loài người vui trong tiếng khóc
nghe lầm than rong ca quanh đời
thêm một bài thơ không vui, Bé ơi
khi ý, lời mãi còn bối rối
về tin yêu giữa người và người
đã không vì chân thành mà tới
nên làm sao lòng vơi ưu tư
ngồi xuống đây cùng anh, Bé ơi
nghe lời thơ trôi buồn vời vợi
qua bao đêm thức đợi mặt trời
rồi nhìn ngày bình minh bão nổi
trong vòng quay đời qua xa xôi
hay thôi đừng nghe thơ anh, Bé ơi
sẽ vơi đi những dòng nước mắt
khi xuyên đêm đi tìm mặt trời
tìm giữa đời nụ cười đã mất
tìm trong ta một chút niềm vui
hứa với anh, mai em không khóc
buồn hôm nay rồi thôi, Bé ơi
anh thôi viết cho đời niệm khúc
về mùa xuân không có mặt trời
vì loài người đã khô nước mắt
và vì em, trái tim tuyệt vời!
Cao Nguyên
thoáng anh
(thương nhớ về nhạc sĩ Hiếu Anh)
mới tuần trước, anh hát trong điện thoại
cho tôi nghe tình khúc "em Pleiku"
nơi hai đứa sống cùng thời rất vội
trên đỉnh cao, lửa khói trộn sương mù
thời trộn niềm tin yêu vào ánh thép
cho lời thơ, ý nhạc sáng hồng lên
cả những cánh lan rừng, những dòng thác đẹp
cũng nồng nàn những tấu khúc bình yên
mới tuần trước, tôi gợi lời, anh hứa
sẽ phổ thơ thành nhạc của bọn mình
những bản chúc thư của tình và lửa
viết trong chiến tranh, viết giữa hòa bình
"ngày tháng cô đơn" - mười bốn tình khúc mới
những bản nhạc cuối cùng anh viết gởi thân thương
có những thoáng em tình còn vời vợi
sao thoáng anh, mới đó đã đi rồi?
đi thanh thoát, Hiếu Anh ơi! đi nhé
mọi người thân đang hát tiễn đưa anh
bằng những ca khúc suốt đời anh viết
cho quê hương và yêu dấu nhiệt thành
trời Kentucky, chiều thu buồn lệ tuyết
chuông nguyện cầu vĩnh biệt một tài năng
khúc thánh ca lời lặng trầm tha thiết
ru hồn anh yên nghỉ cõi vĩnh hằng!
Cao Nguyên
DC. Nov 25, 2005
bọn mình
(thương mến về bọn mình: PK, ĐN, HA...
K 22/VBTĐ - 1965)
đừng nên nói: quả đất này quá rộng
miễn bọn mình còn sống, sẽ gặp nhau
mỗi lời nói của một niềm hy vọng
giúp bọn mình thu hẹp những đêm sâu!
bốn mươi năm trước, không gian ta là lửa
và thời gian là ngưỡng cửa mất, còn
nên bọn mình, chẳng đứa nào chắc hứa
vì biết đâu, chút nữa có còn không!
bốn mươi năm, bọn mình gặp lại
vỗ vai mừng: tâm trẻ, thân già
nếu chẳng phải tù, đời bạc đãi
tuổi sáu mươi còn mãi đẹp ra!
thôi thì thử tạm xa quá khứ
cụng ly vui đoàn tụ, bình an
qua gian nan, chân vàng bền trụ
trọn nghĩa tình, bạn cũ còn thương
thương quá thuở Vũ Đình Trường từ biệt
hẹn gặp nhau, nhưng chẳng hiểu khi nào
chuyện sống chết làm sao mà biết
chỉ mong mình còn nhớ đến nhau
*
nhớ cái được, không quên nhiều cái mất
trong bọn mình, nhiêu đứa đã về đâu
đứa yên nghỉ giữa rừng sâu Tân Cảnh
đứa gởi mình trong thung lũng A Shao
đứa bỏ cuộc trong trại tù Yên Bái
đứa trầm mình dưới đáy biển sâu
còn bao đứa xa gần trên mặt đất
cùng giờ này, tay chạm vết thương, đau!
*
rượu đang ngọt, sao pha thêm lệ đắng
cho nghẹn ngào sâu lắng giữa lòng nhau
chỉ tại ta - giữa vui, buồn xa vắng
tạ lỗi bọn mình, men đắng cạn - buồn đi!
Cao Nguyên
ta mở cửa ta
(viết trong thời điểm ánh sao Huy Quang vừa chợt tắt
để tưởng nhớ những người Anh, người Bạn đã ra đi)
ta mở cửa ta, để nhìn được mất
được không nhiều mà mất đếm hụt hơi
bằng hữu cũ vơi dần hơn quá nửa
mỗi một ngày thêm một ánh sao rơi
ta mở cửa ta, vào cuộc vui dang dở
rượu cạn khô, bình vỡ giữa thềm hoang
chỉ những đóa hoa, trên điêu tàn vẫn nở
nhờ thấm dòng nước mắt tưới quanh năm
ta mở cửa ta, tạ ơn người thiếu phụ
bền lòng ru tình ngủ cõi thiên thu
lời nồng thắm sâu tận cùng vũ trụ
mặc nhân gian mưa lũ hận cuồng quay
ta mở cửa ta, thêm ngày buồn mới tới
một vì sao thương mến đã vừa sa
nỗi khắc khoải trong ta đầy quá đỗi
vỡ bờ tim, đời giá lạnh tràn qua
ta mở cửa ta, thấy mình ngồi khóc
mà chẳng còn nước mắt tưới cho hoa
rồi mai mốt trên điêu tàn không cỏ mọc
cuộc vui xưa cô độc một hồn ta!
Cao Nguyên
Dec 12, 2005
rồi mặt trời cũng mọc ở phương đông
khi con khóc, mẹ không còn hạt sữa
chỉ nuôi con từng bữa với nước rau
phập phồng lo, sợ nước rau nhiễm độc
hoá chất đời, nuôi lớn tuổi thơ đau
tội cho con, sinh giữa thời khó nhọc
mẹ kiếm bữa ăn, tóc dễ bạc màu
mai mốt lớn, con làm sao đi học
chiếc quần rách của con, mẹ vá chưa xong
đừng khóc nữa, nằm yên nghe mẹ hát
từng khúc buồn, dòng lục bát của ba
người đã mất cả một thời khao khát
quê hương xanh với những bản tình ca
con sẽ lớn trên cung sầu rất thật
ca dao hồng im bặt những rung ngân
bầy chim bỏ lời ca trên mặt đất
hửng hờ bay, nhờ gió lốc nương thân
mai mẹ chết, đời vui không vướng nợ
tội con ngoan đã vỡ giấc mơ hồng
yên chí ngủ con ơi, đừng hoảng sợ
rồi mặt trời cũng mọc ở phương đông!
Cao Nguyên
THAO THỨC
hồng ánh hỏa châu
(tặng những thằng Bạn
mất còn đều thấy tiếc)
khi chữ Tình viết trên báng súng
bờ môi em hồng ánh hoả châu
trước cái chết không cần lý luận
anh hôn em - sẽ thật bất ngờ
khi nụ hôn còn trong nghi vấn
cuộc tình mình chấp nhận rủi may
bởi ai biết con đường số phận
chọn chiều nào tránh hướng đạn bay
khi cuộc chiến còn chưa ngã ngũ
em dễ dàng nhận thiệp báo tang
trong khoảnh khắc nụ hôn bị vỡ
giữa đêm đen còn gì cho nhau
khi cuôc sống bị đời bức tử
mong gì anh nhận được đoá hồng
em nghĩ đi - còn chi quyến rủ
trong tình thơ viết giữa chiến trường
@
bữa nay nhớ đêm tàn quá khứ
kể em nghe chuyện thuở hồng hoang
nhìn rõ mặt nguyên nhân viễn xứ
anh tưởng mình đang dạo nghĩa trang
chút hồn phách bạn bè còn lại
treo trên đầu huyền sử vinh quang
nên em nhớ những gì tồn tại
cũng chỉ là bèo bọt thời gian.
Cao Nguyên
gởi tình cho Huế
ơn người thao thức cùng ta
nghe chuông Thiên Mụ vọng xa nghìn trùng
mắt nhìn đau đáu Hoàng Cung
chợt mơ chiến mã hí lừng vó câu
sơn hà, xã tắc, công hầu
lẽ đâu cũng bạc theo màu thời gian
triều cương, thành quách điêu tàn
lạnh âm sắc vỡ theo tràng hạt rơi
Mệ buồn ngóng hút chân trời
mong con về Nội nghe lời ru xưa
Trời dầm Huế đẫm trong mưa
người qua phố lặng giữa mùa lệ rưng
Vân Lâu tâm khách bỗng chùng
đàn xưa ngân phím chập chờn cố nhân
ơn người thương khúc giao âm
thuyền xuôi Vĩ Dạ sóng trầm tâm kinh!
Cao Nguyên
Huế Buồn
Mai em về Vĩ Dạ
nhặt hương nhớ hoa cau
hứng mưa đầu mái rạ
theo nón lá qua cầu!
Nắng Nam Giao cuối Hạ
Thu ngược quá Văn Lâu
đời Mệ buồn vật vã
con cháu đã về đâu?
*
Mốt về thăm Đập Đá
ngắm bến lạ sông quen
đổi thay chừ hối hả
thương nhớ biết mô tìm?
Bờ ni và Bến nớ
khoảnh khắc đã là mơ
Huế qua mùa trăn trở
đã cháy vỡ trời thơ!
Đêm ghé về Thiên Mụ
trăng sáng tụ lầu chuông
soi nghiêng hồn cổ ngữ
kinh rót chữ bi thương!
trầm hương gieo cổ tích
theo tĩnh mịch ngược nguồn
âm u đường hoang phế
lễ mễ những hồn oan!
*
Nửa đời em háo hức
về thăm chốn chôn nhau
Huế đêm mơ. ngày thực
chuông vọng thức kinh cầu!
Cao Nguyên
hiện thực
trên đường đi hiện thực
từng cung bậc sắc âm
đã làm anh thao thức
và thơ lại trở mình
mỗi buồn vui va chạm
tiếng cười khóc bỗng dưng
từng mạch đời vỡ rạn
xoáy đau buốt tận cùng
như chẳng thể quay lưng
trên nỗi buồn rất thật
mẹ bán máu nuôi con
giữa trưa đời tất bật
em bảo đừng thở dài
cho ngày mai đỡ lạnh
sao tâm anh mệt nhoài
trong mắt người ráo hoảnh
rõ rồi em, anh biết
cười tê liệt bờ môi
bởi những điều tha thiết
đã khánh kiệt lời vui
có phải anh đã gặp
quá nhiều chuyện vô thường
như mũi dao cắm phập
vào khát vọng yêu thương
em hiểu loài chim Cuốc
khi biết bạn chết rồi
tự treo mình khóc suốt
miệng rỉ máu hồng tươi
anh muốn nhìn cuộc đời
như em chào Việt Nam
mặt đất thì tuyệt vời
người gian nan lắm nỗi
có thể nào một tối
nhìn nhân loại xếp hàng
chờ phiên mình hối lỗi
trước những nỗi lầm than
rồi địa đàng mở cửa
hoa nhân ái rực vàng
và tim người bốc lửa
làm rạng rỡ trần gian!
Cao Nguyên
sinh ngày ba mươi tháng tư
con sinh ba-mươi-tháng-tư
đúng ngày cha bước vào tù khổ sai
tiễn cha, mẹ nén thở dài
sợ buông tiếng nấc mệt nhoài thân con
cha đi bước lặng bồn chồn
mẹ khô mạch sữa, con tròn tuổi không
lúa nào xanh giữa máu ròng
còn ai đi kiếm xác chồng giữa đêm?
mẹ nuôi con nặng truân chuyên
oằn vai quang gánh, ưu phiền riêng mang
ngày đời khổ nhục dọc ngang
đêm tình thao thức ru con vào đời
cha về quá tuổi thôi nôi
mừng con biết lớn theo lời mẹ ru
ngẩng đầu đi giữa dòng đời
bước qua khắc nghiệt cố cười làm vui
nay con ba-mốt tuổi rồi
đang ngồi nhớ lại những lời mẹ ru
và lời cha nhắn trong tù
viết thành bi khúc gởi người ngàn sau!
Cao Nguyên
THAO THỨC
thời ta sống dường như mùa nguyệt tận
nên người chờ một bữa được ôm trăng
biết không thể mà còn nuôi khát vọng
được một lần lịm chết giữa vinh quang
dẫu vinh quang đã là cơn huyễn mộng
người vẫn chờ hóa kiếp cuộc lầm than
như mơ thấy thiên đường trong cuộc sống
giữa khi đời là địa ngục trần gian
từ thuở mơ được làm người-phù-đổng
người đã nhìn sông núi ngập điêu linh
nhưng tiếc nỗi đôi cánh trần quá mỏng
vừa chớm bay, cánh gãy trước bình mình
sau hoàng hôn, tựa mình trong bóng tối
nhìn trăng lên, biết có mặt trong đời
đêm gập mình đau, uống lời hấp hối
thoát ra từ muôn lối bạn đi qua
trong mê sảng mơ ôm trăng mà ngủ
cho hào quang bao phủ xác thân mình
hồn bay thoát qua ngưỡng đời bức tử
quên sau lưng tiếng hú của loài kênh
đáng gì đâu, niềm tin như hạt cát
giữa mênh mông sa mạc những hoài nghi
khi lịch sử không có gì để nói
trước trăm nghìn câu hỏi của hồn oan!
Cao Nguyên
Sài Gòn phải thật giữa ta
Sài Gòn ở giữa Quận Cam
dân mình thêm một Việt Nam xứ người
từ xa tôi ghé về chơi
phố quen, đường lạ, lòng người nhớ thân
vẫn lời nói Bắc-Trung-Nam
vẫn xôi, phở, bún - tên hàng quán xưa
vẫn cơm thơm gạo quê mùa
vẫn cá kho tộ, canh chua, gỏi gà
vẫn chị chiếc áo bà ba
vẫn em guốc mộc kiêu sa thuở nào
vẫn vui lời gọi, mời chào
Cô, Dì, Chú, Bác... bữa nào ghé chơi...
ôi tôi đi giữa bồi hồi
một khung trời nhớ đã đời giữa tâm
như người tình cũ bao năm
tưởng như biệt giữa thăng trầm, còn vương
Sài gòn - nghe gọi mà thương
Duy Tân, Nguyễn Huệ - con đường dư âm
hẹn đời một bữa về thăm
giữa lòng nôi Mẹ nghe trầm khúc ru
Việt Nam tôi trên xứ người
một thiên tình khúc viết từ nỗi đau
Cuốc kêu sau rặng trâm bầu
cố hương Nội, Ngoại lẽ nào mãi xa
Sài Gòn phải thật giữa ta
vui nay thấp thoáng chỉ là cõi dung
chờ người một cuộc tương phùng
rạng đông Bến Nghé hát mừng tuổi nhau!
Cao Nguyên
thanh âm hồ như
mục rữa là ấn tượng
siêu thoát là huyễn hư
tất cả đều vất vưởng
trong thanh âm hồ như
từ thanh âm hồ như
chợt ý lời tỏa rạng
trên từng bản chúc thư
viết dưới trời lửa đạn
từ năm tháng huyễn hư
ta đã nhìn thấy bạn
đang ngồi đọc chiến thư
giữa khóc cười bi tráng
thà ta không thấy bạn
dĩ vãng đã hồ như
thà một lần tống táng
cho hồn bạn thanh thư
thơ ta đâu vỡ rạn
theo xác bạn rữa nhừ
đời đâu cần phỉ báng
trên từng bản chúc thư
thanh âm đâu hồ như
theo điệp trùng chân bước
dưới sắc cờ vàng tươi
trên hành trình giữ nước!
Cao Nguyên
rừng ơi
cư dân cũ, từ vùng trời xa vắng
gọi rừng xưa,ta nhớ lắm - rừng ơi!
thương mùa cây cúi đầu buồn tháng Hạ
lá chịu tang qua mấy chục năm rồi!
lúc ta đi, rừng sâu còn ngún lửa
lửa hận thù, cháy quá nửa đời ta
cháy bỏng màu da, làm sao lành vết sẹo
chung niềm đau, ta chẻ máu nuôi rừng
nửa máu ta có giúp rừng sống lại
đất có mừng lá biếc nẩy chồi xanh
cây có vui khi chim về hái trái
hoa có cười cho hương toả vây quanh?
ôi nhớ quá, rừng ơi! ta nhớ quá
cao nguyên xanh, hoa lá ấy - hồn ta
và cả máu chia cho rừng thuở ấy
nhắc ta về, dù bữa hẹn còn xa
về xem nắng ghẹo hoa tươi rói mặt
về thăm cây lành hẳn vết thương chưa
về ngồi giữa nắng mưa nghe đất hát
khúc đồng dao từ những khát khao xưa!
thơ ta đó, rừng ơi! ru chút nhé
ta chưa về thăm đất mẹ chiều nay
sợ hàng cây còn long lanh ngấn lệ
ta với rừng sẽ khóc giữa vòng tay!
Cao Nguyên
những ánh đèn
theo đêm quá khứ về quê Ngoại
gặp giữa đường trăng những ánh đèn
ôi chao thương quá, ngày xưa ấy
rộn giữa lòng vui, tiếng hát quen:
(tết trung thu xách đèn đi chơi
em xách đèn đi khắp phố phường
đèn ông sao hay đèn cá chép
em hát ca trong ánh trăng rằm)
những lời hát từ thời tuổi ngọc
còn rộn âm trên đất quê người
bỗng dưng buồn, lòng ta muốn khóc
Quê nhà ơi! Ngoại của con ơi!
vẫn trăng ấy, và bầu trời ấy
sao đời mình sống ở hai nơi
một nửa nhớ tiếng gà báo thức
một nửa nghe chuông gọi bồi hồi!
mùa thu ơi! giữ giùm ta nhé
những ánh đèn dành dụm một thời
mai sẽ tặng cho người bạn trẻ
biết thương ta, máu lệ một đời!
Cao Nguyên
THAO THỨC
thời cha mẹ oằn vai khốn khó
con khát thèm ngủ giữa nôi xanh
những lời hát ân tình thuở nọ
mong mai còn nơi đó, mái tranh!
con muốn ôm ngọn nghành tuổi nhớ
ghì yêu thương vào giữa lòng đời
chuyện cổ tích ngàn đêm nức nở
đừng bao giờ kể nữa, mẹ ơi!
cha cũng thôi ngừng buông tiếng vỡ
vào giữa thơ trầm khúc bi ca
thắp giùm con thật hồng ánh lửa
xuyên dòng đêm thiêu rụi xót xa!
con đang viết những lời hùng tráng
thay dòng thơ nứt rạn của cha
chữ nghĩa con sẽ như viên đạn
bắn vỡ lòng dối trá ngày qua!
hoa rừng trên mộ đời quá khứ
mai con thay bằng đoá hồng tươi
dòng nước mắt những ngày thật cũ
nắng tràn qua, sáng rỡ lòng người!
Cao Nguyên
điểm hẹn
nhớ không em - đường về điểm hẹn
mỗi năm xa - người, cảnh đổi thay
có những chỗ mình chưa kịp đến
đêm đã sang xoá cuộc vui ngày
cứ len lén đến bên dĩ vãng
chạm khua nhanh vỡ rạn dấu xưa
hình như nay - cái gì cũng tạm
ngày qua ngày, cuộc sống đẩy đưa
vậy mà cứ ôm hoài nỗi nhớ
nặng oằn vai cái thuở lưu vong
rồi mai mốt, Xóm Làng gặp gỡ
tiếng cười vui Quê Mẹ còn không?
tiếng cười mất, ta còn tiếng khóc
miễn sao đừng nhớ mướn, thương vay
những dấu vết lầm than mặt đất
cứ để yên cho nó ngủ say...
nếu chẳng nhớ đường về điểm hẹn
cứ lần theo cột mốc thời gian
em gặp anh với hồn khập khễnh
do vết thương quá khứ cưu mang!
Cao Nguyên
quà mừng hưu (thương gởi Tràm Cà Mau)
mừng anh nay đã về hưu
rảnh rang ngồi ngắm lá chiều vào thu
phiến bay vàng óng sương mù
xuyến chao dòng cũ, mà tư tương hồn
mừng anh quẳng bớt bồn chồn
đã thôi nhìn bước theo lòng chẻ đôi
gởi đời triết - lý - củ - khoai (*)
cũng là một cách đầy vơi cùng người
mừng anh phối ý tuyệt vời
vẽ quê hương sáng mặt trời giữa đêm
rủ thơ vào bạt ngàn tìm
chút hương trà nóng quanh đêm tiền đồn
bao lời mừng, bấy nỗi mong
bữa về say khuớt bên dòng kinh xưa
vói trăng, tay chạm đọt dừa
vừa khi xàng xự cũng vừa trẩy qua
dưng không rộ phách sơn hà
nâng ta vui giấc đời qua tuổi chiều
gởi anh quà mọn mừng hưu
chút tâm lục bát trong chiều ly hương!
Cao Nguyên
-----------------------
(*) triết lý củ khoai: truyện của Tràm Cà Mau
ký ức
cơn bão nào
xé nát thân anh
trăm ngàn mảnh
mảnh rớt xuống trần gian
mảnh rơi vào địa ngục
mảnh chập chờn
trong cõi hư không?
rồi một đêm
anh đạp nhầm mảnh vỡ
cứa tim anh
máu tuông ra từ quá khứ
chảy suốt nhiều năm
trên đường lưu vong!
*
cơn bão nào
nhấn chìm em
xuống vực thẳm đen
sóng xô em
vào bờ tuyệt vọng
tiếng khóc lăn hoài trên thân
rồi một đêm
em giật mình
nghe ớn lạnh
nước mắt ngập hồn
em đếm xót xa
nhìn dấu ấn trên vùng cát bụi
thấy gì em
một cõi mênh mông!
Cao Nguyên
THAO THỨC
tôi với anh vốn giòng họ Võ
kiếm cung xưa, gác bỏ ngang trời
mượn chữ nghĩa phóng lời qua gió
gởi cố nhân rạng rỡ tâm cười
vui anh nhé, một đời là mấy
thực hay hư, cứ thấy là mừng
Đà Lạt, Nha Trang - biển, rừng ta đó
nhắc chừng nhau, để nhớ Việt Nam
nhớ cả em, tóc lồng ngọn gió
trêu tình anh trên ngõ phượng hồng
đời phiêu bạt, tang bồng đã mỏi
thơ gọi tình vào lối trăng xưa
hẹn nhau nhé, đón đưa ngày cũ
với tấm lòng còn đủ mê say
để hợp phối thơ này thành nhạc
hát giữa trời Đà Lạt sương bay!
Cao Nguyên
bão cuồng
người ơi! đốt lửa giùm em
cho tan đói lạnh, qua đêm bão cuồng
lũ dồn, sóng quặn, xoáy nguồn
xé rừng, toạt đất, vỡ cồn lúa khoai!
quê ta nghèo đói luân hồi
mãi râm ran khóc, rối bời ruột gan
năm nào bão chẳng dập ngang
còn đay nghiến gió cho oan nghiệt tràn!
mẹ ôm cái bóng ru dòn
thân con nước cuộn, hồn còn quẩn quanh
xót đời, cha níu mái tranh
nhà tan hoang vỡ, tanh banh cột kèo!
tội em, náu giữa quê nghèo
đời qua đếm tuổi trên điều rủi may
chưa về, buồn đã quắt quay
gặp em, nước mắt chắc đầy ngợp tim!
chỉ đành đốt lửa giùm em
xua tan đói lạnh qua đêm bão cuồng
ngủ đi em nhé, ngủ ngon
đừng kinh hãi mẹ ru dòn bóng con!
Cao Nguyên
thèm nắng Sài Gòn
hôm nay sao anh thèm nắng quá
vạt nắng Sài Gòn chảy sáng vai em
vạt nắng hong mềm hương tóc sả
vạt nắng ươm thơm đôi má dậy thì
*
... từ Paris qua Newyork
từ Moscow đến Chicago
từ Hồng Kông sang California
từ Melbourne về Texas...
em gom cho anh
những giọt nắng Sài Gòn rơi rớt
rồi về đây cùng anh
hai đứa ngồi vẽ nắng Sài Gòn...
vẽ nắng nghiêng nghiêng trên triền dốc nhỏ
anh đón em mỗi chiều tan học ở Gia Long
vẽ nắng nhuộm hồng hàng me phố cũ
tay nắm tay đi suốt đường Duy Tân...
vẽ nắng lên tên những con đường quen thuộc
cho mình nhớ về những góc phố xưa
hẹn hò
gặp gỡ
Có chút nắng Sài Gòn
soi lòng ta sáng rỡ
bình minh nào
hoàng hôn nào
nắng gọi ta đi
rồi cũng nắng
gọi ta về nhớ lại
những ngày vui
thuở ấy
chúng mình
Em ơi!
anh mãi thèm vạt nắng Sài Gòn.
Cao Nguyên
Sài Gòn đêm
khi tất cả những căn nhà lên đèn
không còn thấy những con đường nhầy nhụa
không còn thấy những tuyên ngôn dán nơi cánh cửa
không thấy cả tàn tro trong bếp lửa trêu người!
Và thế là ta có một Sài Gòn
với tên tuyệt vời hòn-ngọc-viễn-đông
từng góc cạnh kim cương lóng lánh
sáng trên nền trời xanh thẳm Việt Nam!
cám ơn em gợi cho anh nhớ lại
ba-trăm-năm huyền thoại Sài Gòn
những ngọn đèn giữa lòng đêm mãi rọi
sáng lung linh xao xuyến đến vô cùng
khi những con tim Sài Gòn vụt sáng
ta có đêm Sài Gòn rực rỡ yêu thương
những ánh mắt vượt trùng dương say đắm
tìm thấy nhau - đêm lãng mạn Sài Gòn!
Cao Nguyên
mùa chinh phụ
sương lạnh ngợp hồn vây phố cũ
núi chập chùng mây phủ kín ngày
ta về chốn một thời lưu ngụ
người đã xa như cánh vạc bay!
bỗng dưng nhớ đến mùa chinh phụ
trắng rợp đồi thông hoa sắc tang
hai hàng nến cháy soi không đủ
những bóng người đi trên phế hoang!
Cao Nguyên
Tháng Chạp
tháng Chạp rồi sao? Ồ sắp Tết
một năm đi, thêm một tuổi về
còn lại chi, những gì sẽ hết
trong cuộc đời lữ khách xa quê?
tháng Chạp đến, Đào Mai chớm nụ
thôn xóm vui chợ búa rộn ràng
mùi bánh mứt thơm lừng góc phố
trẻ con khoe áo mới đầu làng!
tháng Chạp về, những ngày giáp Tết
thương quá chừng, nhớ lắm quê ơi
những nỗi nhớ chưa hề biết mệt
trong tâm tư suốt một đời người!
cám ơn ai nhắc ta tháng Chạp
để không quên vị Tết quê nhà
dẫu thế sự thăng trầm đã khác
đất chôn nhau ấm lạnh trong ta!
Cao Nguyên
THAO THỨC
đang ở giữa những ngày Đông lướt qua
trời buốt lạnh lại nhớ mùa cơ cực
mắt muốn ngủ mà trái tim vẫn thức
canh chừng em trên bờ vực lầm than
gồng gánh gian nan qua cầu tủi nhục
gọi tên Chồng, xé giữa ngực lời đau
giọt nước mắt đang rơi mà chảy ngược
uống cạn lời thổn thức giữa tim nhau!
thắp sáng tin yêu trong huyệt sầu hun hút
hai tay em đập vỡ vụn quan tài
anh lại vào đời từ nơi hoả ngục
hăm hở đi, quên tiếng nấc bi ai!
nhớ Đông xưa, lòng anh buồn ray rức
nhìn chân em xuyên suốt nỗi cơ hàn
bàn chân bám đời đau cùng với đất
da tím bầm chưa hở một lời than!
em mải miết đi, chẳng cần nhìn lại
vì Chồng, Con - Thế gới bỗng nhiệm mầu
thuở yêu anh, em uống lời bùa ngãi
nhủ đời vui, mặc khải chữ cơ cầu!
*
Xuân lại đến, cuộc đời đi cũng vội
mừng tuổi mình, tóc bạc lại trao nhau
nụ hôn quen sao mãi còn bối rối
như thuở anh vừa dạm hỏi trầu cau!
Cao Nguyên
chuyển mùa
(mến tặng nhà văn Trương Anh Thụy -
tác giả tiểu thuyết Chuyển Mùa)
tàn Đông gió gọi chuyển mùa
bình minh hé mắt nắng đùa rộ qua
thắm tươi muôn sắc cỏ hoa
ngát hương đồng nội quê nhà Việt Nam
chuyển mùa tấu khúc hợp đàn
triệu chim Hồng Lạc vượt ngàn vào Xuân
gieo trên đất, hạt hào hùng
tưới dòng nhiệt huyết núi rừng trỗ hoa
Cha Ông chưa ngại đường xa
Cháu Con tiếp bước thiết tha về Nguồn
chân vui hưng phấn dập dồn
tay chuyền ngọn lửa rọi hồng chân quê
chuyển mùa phá cuộc hôn mê
gọi người thức dậy hướng về tương lai
quên đen đêm, nhớ sáng ngày
giục Trời vỡ Đất, Người say Ân Tình
chuyển mùa bỏ giấc phù sinh
bởi trong mạch đất có hình bóng ta
lời Mẹ ru tận ngàn xa
vẫn còn âm hưởng trải qua một đời
chuyển mùa thao thức bồi hồi
chờ nghe Non Nước trao lời hồi âm
giữa Quê bày tiệc rượu Xuân
theo mùa én gọi chúc mừng tuổi nhau!
Cao Nguyên
dòng thương tích (viết giùm mày - nửa trái tim điên
vạch vết thương tìm hồn phách vợ!)
... thư viết tiếp - những lời còn bỏ lửng
từ bữa xa, sóng đánh lủng mạn thuyền
anh đuối sức dọc theo triền cát vỡ
em đau đời thiếp ngủ đáy trùng dương!
bao nhiêu năm xa rồi mà cứ ngỡ
mình bên nhau tay quấn quít yêu thương
như chính anh vẫn còn chưa đủ rõ
đã bao lần ngồi đếm lại vết thương!
trí rờ rẫm, lòng đau từng thớ thịt
giọt nước mắt lăn - tiếng rít quặn hồn
sâu dữ lắm em ơi! dòng thương tích
cắt ngọt thư anh, máu chảy ròng ròng!
cát bụi đời rịt vết thương sao nổi
nên chờ em, hồn phách trở về đây
anh mớm cho em hạt cơm Quê Nội
đã mua bằng ảo vọng nắm trong tay!
Cao Nguyên
mắt chạm Sài Gòn
mùa sắp Xuân, tháng ngày đang giáp Tết
anh lại nôn nao về với Sài Gòn
giữa nhộn nhịp những con đường hoa quả
và ngọt ngào thơm bánh mứt quê nhà
lại thèm đi dạo Chợ Hoa Nguyễn Huệ
ngắm hoa tươi trên từng nét mặt người
dường như thể mỗi cuộc đời quen quá
Chú-Bác-Anh-Em gọi giữa tiếng cười
lòng hăm hở giữa Sài Gòn quá rộng
sợ chân đi không khắp những đường quen
từ Da Kao xuống Bến Thành, Chợ Lớn
phố cũ, đường xưa lẩm nhẩm gọi tên!
tại nhớ quá, anh quên mình xa lắc
lòng nôn nao nên mắt chạm Sài Gòn
vừa tay vói qua nửa vòng trái đất
kịp Giao Thừa hái cánh lộc đầu năm!
Cao Nguyên
Tết xa quê
Xuân Newyork, Xuân Paris... nắng có hồng lên
hay vẫn tuyết rơi trên bờ vai nhỏ
đường có thêm người vui Tết Việt Nam
nhắc em nhớ những ngày Xuân Quê Mẹ?
Rượu, bánh, mứt... vừa mua từ Phố Chợ
vẫn nhạt mùi chăm chút của quê hương
lời mừng Xuân sao nghe chừng bỡ ngỡ
hương khói nồng mà mắt bạn rưng rưng!
Nỗi xa xót của những người viễn xứ
vẫn u trầm trong tiếng nhạc Xuân rơi
càng nén nhớ, càng đau niềm cô lữ
thân quyến xa, bè bạn đâu rồi?
Anh ở đây, đâu khác gì bên ấy
Tết của mình, đâu phải Tết người ta
nên vui được chút nào hay chút nấy
cứ xem như ta giữa Tết quê nhà!
Rượu xứ lạ dẫu tình vơi độ ấm
cũng nâng ly - Mừng: chén Tết, chén Xuân
uống đi nhé, quên nỗi buồn đang thấm
giữa lòng người, giữa Tết - xa Quê Hương!
Cao Nguyên
THAO THỨC
xin cứ gọi ta - thằng lãng tử
đời du hoang ừ hử kiếp người
thuở còn trẻ sống thời chiến sự
buồn hơn vui - chẳng khóc lại cười
nhà ta ở trên hầm, dưới hố
giữa bon chen mấy ổ trại tù
đôi lúc nhìn xác người lố nhố
rờ thử ta, hơi thở khật khừ
đi cho đã đụng miền viễn xứ
đời chao nghiêng lòng ngất ngứ say
được cái phúc gặp thằng bạn cũ
hát cho nghe mấy khúc lưu đày
có nhiều lúc hồn ta ngớ ngẩn
ù trong tai trống trận Thăng Long
nghe cho kỹ thì ra nhạc Rap
rần rật chen vào chỗ long đong
trên xa lộ chạy xe chầm chậm
láo liên tìm quán cóc ven đường
tri tưởng xe sắp qua Bình Triệu
mắt quẹo cua bảng hiệu Richmond
mãi trong tâm tình nay chuyện cũ
lộn trong lòng đủ thứ buồn vui
ngồi xe hơi lại thèm cuốc bộ
ăn gà quay nhớ lũ cua đồng
Ôi cái thằng ta - tên lãng tử
nhà đã không - quê hương còn mong
lang thang viết thơ gom từng chữ
gởi đầu Tây, gợi chuyện phương Đông!
Cao Nguyên
tâm theo tàu về quê
(mến tặng Phú Yên)
qua Đèo Cả, tới Hảo Sơn
đường chui vách đá, chưa mòn dấu bom
còi rung xuyên mấy tầng hầm
chập chờn sáng tối, rần rần bánh khua
đến Tuy Hòa, lỡ giấc trưa
hàng rong quê Nội mời đua cửa tàu
mãng cầu, cam, mít, mận, cau
xanh mơn dạo nọ, vàng thau độ rày
chạm thôi mà nhớ đã đầy
từng sân ga nhỏ chứa dày bâng khuâng
Phú Tân, Chí Thạnh, Đồng Xuân
chặng qua, đoạn lại, nhịp dừng...quá thương
tàu đi, tình ở, lòng rưng
núi sông vạn dặm đã từng chiêm bao
xa kia, quê Ngoại Sông Cầu
quá giang, tàu khuất qua đầu tóc sương.
nước xuôi, nguồn tận Kỳ Cùng
nhập Sông Ba sóng cuộn vùng lúa reo
quê tôi đó, xứ rạ nghèo
tàu mang tâm hạc về theo ráng chiều.
Cao Nguyên
thơ ta
thời giữ nước, thơ ta là nhịp bước
mỗi chữ, mỗi câu sau trước quân hành
tâm và ý long lanh như thép
từng đoạn ngân mãnh liệt vô cùng
thuở truy bức, thơ viết sau cửa ngục
bạn - đứa ngồi bên, đứa gục sau lưng
câu, chữ nấc - ý rạc rời loạn khúc
đọc, mắt cay - nhớ, ngực nhói rưng
buổi lưu vong, thơ ta - lời di chúc
giữa mất còn, xin chúc phúc cho nhau
trước chữ nghĩa đã thẹn sầu giấy mực
thơ chỉ còn những niệm khúc đau
bạn đọc thấu thơ ta, chắc hiểu
tâm thoáng cuồng, trí chợt hóa ngông
bởi cuộc sống dường như đang thiếu
một đóa hồng trong mỗi tấm lòng!
Cao Nguyên
thăm Sông Ba
hôm nay ta về thăm sông Ba
ngược nguồn lên bãi chiến năm xa
đây Cheo Reo - thung lũng Hồng - Phú Bổn
đất đạn cày chưa nở được hoa
ta qua đây hạ tuần tháng Ba (*)
chen chân người theo vết chiến xa
đi trong tiếng đạn gầm bom nổ
trẻ khóc than, người lớn rên la!
rừng người đi trong cảnh hỗn mang
mười lần hơn đại lộ Kinh Hoàng (**)
theo tính chất dã man, bi thảm
giữa hiểm nguy, trong sự bạo tàn!
viên đạn nào của bạn, của thù
máu thịt nào của thú, của người
giữa ranh giới mong manh sống chết
khi niềm tin rời khỏi dòng đời!?
vết thương còn trên cánh tay này
thằng bạn thân gục chết nơi đây
không ai rảnh đưa tay vuốt mắt
xác nơi đâu, hồn theo mây bay!
xa sông Ba ba-mươi-hai năm
nhớ bạn bè nay ta về thăm
nhìn cảnh cũ lòng đang bật khóc
tiếc rằng ta nước mắt đã cằn!
Cao Nguyên
SN 5/2007
-----------------------------------
(*) từ 16 đế 23 tháng 3 / 1975
(**) đại lộ king hoàng - Quảng Trị 1972
ngày giỗ Anh (thương gởi TT ...)
ba mươi năm qua rồi
em vẫn còn tiếng nấc
thắp nén hương cúng anh
lòng nghẹn trào nước mắt
mỗi Tháng Tư nhớ về
tình yêu và hạnh phúc
anh vội vã mang theo
em ôm chầm tiếng khóc
trong tiếng thét hãi hùng
anh cùng em vỡ vụn
anh nát một xác thân
em tan đời ước vọng
*
hôm nay ngày giỗ anh
em hướng về quê Nội
vẫn tiếng nói nhiệt thành
em yêu anh quá đỗi
mỗi năm ngày giỗ anh
hai con đều có mặt
hương ngát tỏ lòng thành
lòng quặn đau như cắt
ba mẹ con ôm nhau
nhìn ảnh anh mà khóc
ba mươi năm đời đau
trong hành trình khó nhọc
xin anh cứ yên lòng
em vẫn vui mà sống
vì hạnh phúc các con
lại nuôi mầm hy vọng
mong con cháu sau này
mãi còn luôn nhắc nhớ
trên cao chín tầng mây
linh hồn anh rạng rỡ!
Cao Nguyên
THAO THỨC
mai ba-mươi
bữa nay hai-chín
ta đếm thời gian
câm nín
ngược dòng!
nay hai-chín
bữa qua hai-tám
ta nghe không gian
vỡ rạn
vết thù găm!
ta nhớ tháng-tư
còn rõ hơn ngày
mẹ sinh ta ra
làm người mặt đất
vừa lọt lòng
đã khóc
lầm than!
ta nhớ tháng-tư
còn dài hơn
cuộc đời đang có
nghe vết máu rơi
gõ xuống mặt đời
khốn khó
trăm năm!
ta ư?
một kẻ Việt Nam
ngồi đếm thời gian
chạy ngược
trên không gian
thiếu trước
hụt sau
mà niềm đau
đã sâu vô tận!
Cao Nguyên
mai sau
mai sau còn trở lại đời
ta xin làm mảnh mặt trời soi đêm
sáng trưng mọi cuộc truy tìm
từng căn nguyên vỡ trong tiền kiếp đau!
mai sau còn gặp lại nhau
ta mời người uống rượu sầu phù hoa
men thù ủ vị xót xa
rót qua đố kỵ nồng da thịt mình!
mai sau còn mắt để nhìn
ta cùng người ngắm nhục hình vong thân
giáo gươm rạch nát căn phần
tìm trong xương tủy nợ nần trả vay!
mai sau còn hương khói bay
chân kinh ta đọc đời quay quắt buồn
nam mô chứng quả vô thường
độ trì siêu thoát đoạn trường cuồng tâm!
Cao Nguyên
Memorial Day
cuối tháng năm, nghĩa trang buồn tiếng gió
vườn mộ Người hoa nở đỏ trong tim
những tiếng cười lặng yên vừa trở giấc
nghe thân thương theo mạch đất rong tìm
tìm Người đến nơi cõi về vĩnh viễn
khoát tay chào trận tuyến phía sau lưng
giữa ánh nến chập chùng đêm đưa tiễn
hoa trao Người từng cánh lệ rưng rưng!
Memorial Day - nhớ Người, ta về phố
thành phố bình yên hoa nở bốn mùa
trời cuối tháng năm, đất buồn nhịp thở
vi vu thầm câu chuyện chiến trường xưa
nghe rõ cả những ước mơ rơi vỡ
trong những trái tim ngóng đợi giao mùa
mùa của lúa xanh mọc trên lửa đỏ
mùa của sen hồng ngát giữa hố bom
mỗi giao mùa đã trở thành huyền thoại
chiến tranh đau và nhức nhối hòa bình
chỉ những Người ở nơi này rất thật
một đời đi tất bật đến vô thường!
Cao Nguyên
giao thức
như vừa mới ngã mũ chào
mà phơ phất bóng chiến bào tầm xa
ngựa dòn gõ vó bôn qua
bụi hồng sương quyện khói nhòa mắt cay
Người đi buồn rạn chân mây
nhạc tình giao phối Chương Đài phù vân
nghiệp duyên quá cuộc hồng trần
kiếm cung biệt diện tần ngần sử thi
rượu còn sóng sánh ngang ly
mà Người đã khuất hương nghi ngút mờ
đành ta rót rượu vào thơ
mở đêm giao thức ngồi chờ đối âm!
Cao Nguyên
Mùa memorial 2007
cửa quá khứ
cửa quá khứ, đời đóng từ thuở nọ
thản hoặc thơ cứ đến gõ xin vào
thăm ân nghĩa rêu xanh ngàn dốc mộ
bụi công danh hóa rã nợ năm nào
còn chút lãi giang hồ ta vẫn giữ
chờ tương lai về rủ cuộc lên nguồn
sẽ gặp lại gần xa bao bạn cũ
kể nhau nghe đủ thứ chuyện vui buồn
vui như kẻ lãng quên thời tàn khốc
buồn như người cô độc giữa quê hương
rồi tất cả cùng vỗ tay đồng hát
hùng ca xưa sông núi gọi lên đường
quá khứ hỡi, sao ta thèm chi lạ
phóng bút vào vách đá vẽ tranh thơ
trời ngọc bích trên cổ thành hoang dã
người lung linh hóa đá dưới chân cờ
cửa quá khứ, này thơ đừng gõ rộn
giữa hôm nay ta còn chọn sắc màu
sợ mai vẽ tương lai lòng không trọn
tình gặp nhau, buồn biết mấy ngàn sau!
Cao Nguyên
THAO THỨC
Cali có Little Sài Gòn
Paris có Sài Gòn Phố không em?
mà dẫu có một Sài Gòn ở đó
cũng chỉ là thành phố mượn tên
để mỗi lần gọi lên là nhớ
Sài Gòn - thành phố Mẹ phía bên kia
(bên tuổi trẻ đã buồn chia máu lệ
bên niềm vui chỉ để kể người nghe
vui như lá me bay trong chiều mưa tháng Hạ
có phượng hồng cài mái tóc yêu thương!)
ôi nỗi nhớ viết sao vừa giấy mực
khi tim ta thổn thức nhớ Sài Gòn!
Chừ em bước trên một thành phố mới
có những con đường mang tiếng nói Việt Nam
(những con đường cũng chỉ là khuôn mặt
tình những con đường ở trên đỉnh hồn ta!)
Em hãy nhớ, thành phố mình đang sống
cũng chỉ là một góc cuộc đời qua
ngày luyến nhớ Paris, Cali, Newyork
có bằng đêm em khóc nhớ Sài Gòn?
thành phố Mẹ chúng ta bên kia biển
những con đường Nguyễn Huệ, Hùng Vương
những tên gọi Bạch Đằng, Bến Nghé...
giữa đời ta là cả một trời thương!
Sài Gòn đó, Sài Gòn bên kia biển
không phải một thời, mà mãi ngàn đời
trong tim người, Hòn Ngọc Viễn Đông
trong Việt Nam, Sài Gòn bất diệt!
Cao Nguyên
vết bút sương lăn
Trăng rớt trên cành, cành như kiếm gãy
gió phạt ngang trời, kiếm phập lòng đêm
sao im ắng không nghe lời thép chạm
rùng mình ca cung kiếm ngủ trong rừng!
Sương rơi trên cây, cây như ngọn bút
còn chút long lanh thao thức để mừng
chữ mốt mai rơi cũng vàng như lá
nay đang sương xanh vội vã kẻo buồn!
Mai trăng thôi rớt trên cành kiếm gãy
sương cũng thành mây lang thang sông hồ
bút rơi tõm chạm đáy đời hóa đá
thơ bay mù như bụi rã quanh hồn!
Đêm nhìn sương trăng thấy cành nhớ kiếm
kiếm gãy xuyên đêm rơi suống đất cằn
mộ lá vàng khô gió xếp trăm năm
đá chạm chữ khua lòng ta thức giấc
nhìn bàn tay hằn vết bút sương lăn!
Cao Nguyên
lộng bút
này tan, ảo ảnh tan cho lẹ
hiện thực về giăng kín lối mơ
ta muốn thấy những bến bờ quê mẹ
mọi ngõ vào còn chứa đủ đam mê!
này vỡ, vỡ dòn tan ảo vọng
tiếng cười rơi óng ánh pha lê
ta muốn gặp bạn bè nơi cõi mộng
hàn huyên vui khắp lối rộng đi, về!
này xóa, xóa tận cùng dối trá
điêu ngôn vừa ngã giá chiều qua
ta muốn ngắm nét chữ ngời bia đá
những di thư viết bởi mực sơn hà!
này viết, viết thật thà tâm huyết
bao người đi không tiếc máu xương mình
ta muốn nghe trong điệu kèn ly biệt
có niềm tin mãnh lệt cuộc hồi sinh!
ơi ước muốn lòng ta như thế đó
ai hát giùm điệu gió rủ thơ bay
đời gát xếp và tình ta ở trọ
nên mê trò lộng bút viết trên mây!
Cao Nguyên
Bạn cũ
thức dậy đi hỡi thằng Bạn quý
ba - mươi - năm ngủ kỹ đời mê
mày xa tao - bạn già tri kỷ
khi buồn vui thủ thỉ cùng ai?
ngủ chi một giấc quá dài
để cho hồn phách hình hài lạc nhau
thơ tao treo đỉnh mộ sầu
lời vui quá ít, niềm đau thật nhiều..
@
thức dậy đi hỡi thằng Bạn nhỏ
chén rượu đời còn đó vị cay
rượu tao mời mày chưa uống cạn
đang cơn vui sao bỏ cuộc say?
rực rỡ một thời hùng tráng
tan loang trong thơ muôn vạn lời đau
phần tư thế kỷ qua mau
lời buồn điệp khúc trước sau dồn về!
Cao Nguyên
April30,2004
tích xưa
cời than, viết chữ trên tro
thơ vui cũng được mấy giờ lửa reo
dụi than, dành bữa nấu chiều
lửa thôi tí tách, thơ theo tro tàn!
tình, đời nhô lún mấy hàng
xỉn màu bạc xám như làn khói treo
chồi tôi mọc giữa đất nghèo
trỗ ra thơ cũng chắt chiu trái mùa!
ngọt thơm cầu cạnh nắng mưa
thủng tranh vá đụp mái vừa trăng gieo
luống cày, nhát cuốc khẳng khiu
gạo khua lửng bát, lòng hiu hắt nhìn!
vậy mà thơ cũng rướm tình
cời tro viết khúc bình minh ru đời
ạ à ơi! chồi nụ tôi
xanh um mơ rã, hạ ngời vàng au!
khát đêm, nước rịn đáy gàu
giọt trăng ngời óng dụ màu tích xưa
đời ơi! ru mấy cho vừa
để mai dạo núi, rìu khua củi về!
Cao Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét