HUYỀN THOẠI TÌNH
thơ người nhẹ như cánh chim
thoát bay rồi thoát bên hiên đậu chờ
thơ ta như nước be bờ
muốn thoang thoát chảy phải nhờ sóng dâng
thơ người vô lụy hồng trần
đi về thư thả thong dong một thời
thơ ta nợ nghiệp núi đồi
chông chênh chữ nghĩa lở bồi hốt nhiên
*
người cho ta mượn vô biên
mở toang cửa tinh nhập thiền định thân
mời ta vô lụy hồng trần
nhắp hương trà đạo hát rong niệm từ
người cho ta mượn nụ cười
hòa theo tiếng hạc lưng trời ngạo sương
rót đời vào nắng gây hương
nghe thanh thoát khúc Nghê Thường nguyệt du!
Cao Nguyên
Huế chờ
hất tóc em ngược chiều gió thổi
nhìn vai ngoan vượt nắng qua cầu
quay quắt nhớ, mười hai nhịp đợi
xuôi Nam Giao về Phú Vân Lâu
chờ quá lâu, gặp nhau rất vội
thoáng lời tình đắm giấc mơ sâu
chập hai chữ thương yêu làm gối
chụm đầu nhìn đã đuối mắt nhau
qua Đập Đá tìm về Vỹ Dạ
bao nhiêu năm chưa lạ hàng cau
vẫn quanh quẩn mùi hương tóc sả
Huế chờ em vượt nắng qua cầu
anh chờ em trên đầu tuổi nhớ
đếm buồn qua những ngón tay thô
hạnh phúc ơi! cánh diều tuổi nhỏ
buông dây ra, mi bay về mô!
Cao Nguyên
hoa sứ trắng
hoa sứ trắng nhà em đang trổ nụ
dìu dịu loang hương tỏa ngọt bên thềm
ngây ngất nhìn hoa mơ về dĩ vãng
tóc em xanh cài hoa trắng xinh xinh
hoa sứ trắng nụ xòe vờn năm cánh
năm ngón tay em chụm mở hoa lòng
dìu bước nhớ vào tự tình xa thẳm
vết trầm lăn dấu ái đã vào Đông
gọi tình lên bằng màu hoa sứ trắng
môi yêu thơm dịu nhẹ giữa đêm nồng
bao xao xuyến thắm lời thương nhớ cũ
ủ hương em hoa sứ đẹp trong lòng
Xuân vỗ cánh trên mùa Đông tàn lụi
em nghe tình đang nở rộn trong thân
giữa thanh khiết ngực em vung tiếng thở
long lanh hồng giọt nắng đọng trong sương.
Cao Nguyên
tín nhiệm
đối diện
với anh và em
là những bài thơ mình viết cho nhau
từ cảm nhận ban đầu
khi con chữ
biết mỉm cười
vì hiểu ra
đời còn có người cùng ta đồng cảm
như những hạt cát trên bờ biển
cũng sáng lên khi ngón tay ta mơn man
chạm trên nó cái tên của người mình yêu dấu
dẫu biết rồi mưa
rồi giông bão
và cả thời gian cũng đồng lõa tẩy xóa
cái bề mặt cảm xúc nhất thời
nhưng
những ấn tượng phát thảo từ tim ta
đã là kỳ tích
hiện hữu thường hằng
ở bất kỳ nơi chốn
mặc thời gian xua ta hối hả
chạy suốt bốn mùa
qua những tháng năm
mà anh và em
đã nhất thể là một khối lăn
trượt êm trên mịn màng
giao thoa đồng cảm
đang giữa anh và em
là những con chữ hóa thân từ dòng nhuyễn thể
rung lên cuồng nhiệt tình
và cũng rung lên từ những khắc khoải
hình thành bởi những va chạm vô thức
tạo nên những vết xướt trong trái tim
vốn dĩ đã quặn đau
từ những nghịch thường của cuộc sống
với sự khắc nghiệt của mệnh
và sự dã man của lòng trắc ẩn hóa trang
điều mà ta hiểu ra
trong dòng thơ viết cho nhau
là để dung hóa cái ta sâu lắng
vào nhau
giữa nhau
dìu nhau
bay lên khỏi cái hố thẳm rợn người
của những thang giá trị
bị băng hoại và thối rữa
của những dung nhan đạo đức
phù phiếm và dị tật
khi những khái niệm thăng hoa
cũng bị chì chiết và ngờ vực
tự thâm tâm
mình cám ơn nhau phải không em
cùng nói tốt cho nhau
không mắc cỡ
không ngượng miệng
vì những ý lời mình viết
đã phát sinh từ mỗi nhịp đập của tim
thì sự khinh miệt giữa nhau là không thể
như không thể
tách rời anh và em ra khỏi những gì mình đã viết
như không thể
không cám ơn thượng đế
về sự kết hợp bí nhiệm
hai hạt bụi trần gian vào nhất thể
tự sáng lên trong tâm những ý niệm vô thường
để yêu thương
để quấn quít
trong cái thiên đường tự có
như tự mình tích cực thăng hoa bản ngã chính mình
để mỗi khi nhìn nhau
đối diện con chữ
những tế bào tâm linh
cảm khái và thấu triệt
cái lẽ sống được xác quyết
lòng tín nhiệm của ngôn từ
giữa anh và em
vượt khỏi sự tha hóa bẩm sinh
trong quá trình sống chết
phản hồi!
Cao Nguyên
men thơ
mở đêm ra, thấy em cười
ngạo anh yêu quá nên lời hóa ngông
bóng tình ví tựa môi hồng
ướm men thơ ngọt ru lòng người xa
rõ xa, xa tít ngân hà
mãi còn thấp thoáng bóng tà áo quen
áo may bằng lụa tơ mềm
soi trăng mẹ dệt bên thềm Huế xưa
gánh đời áo đẫm nắng mưa
giữ đường may thắm ghẹo đùa duyên anh
người vừa phủi bụi lợi danh
chỉ còn nuôi chút nhiệt thành giữa thơ
nài tình đi dạo sông mơ
áo em gió ngược sợi tơ quyện vào
ngõ lời giữa nỗi khát khao
nên em chế nhạo lời chào hóa ngông
bóng tình ví tựa môi hồng
men thơ ướm ngọt ru nồng tình xa!
Cao Nguyên
quay quắt
tưởng còn một thoáng nữa thôi
lòng anh đuổi kịp tiếng cười của em
chỉ vì mấy giọt sương đêm
rơi nhằm vào khoảng tịnh yên để dành
giữa khi tâm chợt băn khoăn
điều ta tín nhiệm đã thành rủi may
nhìn em ngỡ giữa lòng tay
đã vì sắp ngửa mà quay quắt tìm!
Cao Nguyên
HUYỀN THOẠI TÌNH
lá rất xanh và nắng rất hồng
hoa rất xinh và môi rất ngoan
thơ chào xuân trên đồng cỏ biếc
anh chào em giữa lòng hừng đông
em có thấy một dòng sông mới
dâng phù sa vào gốc mạ thơm
trên cánh đồng anh vừa nghĩ tới
không hề lưu dấu vết căm hờn
mai em nhé mình về nơi ấy
anh ươm thơ trên môi em ngoan
nghe khúc khích tiếng cười trẻ dại
nũng nịu em bay theo diều hồng
đời một thời bâng khuâng khép lại
em giữa anh lời thơ hừng đông
anh trong em một dòng sông mới
thuyền tình trôi đem hương vào xuân.
Cao Nguyên
Nguyệt Ca
anh cuồng trong nỗi mê em
ngón tay cuống quít chạy trên phím đàn
nốt sol hẫng một cung ngang
thanh âm bỗng rối theo hàng mi cong
môi em chùng xuống lời trầm
bặt thinh một quãng rung ngân tuyệt vời
vừa may tấu khúc song lời
âm ba luân sóng vu hồi nguyệt ca.
Cao Nguyên
lửa thơ
bởi còn thích nghe Bà ru cổ tích
nên mê tình huyễn hoặc ẩn trong thơ
đêm hoảng giấc, ngỡ mình vừa thất tiết
ngượng chín người, má đỏ tự bao giờ
anh hứa đi đừng dùng thơ nhen lửa
trên thân em tràn chứa chất xuân thì
tình bùng cháy khi tim vừa mở cửa
sẽ không còn thơ mộng nửa riêng em
nửa trao nhau hãy xem là thánh thể
trên bệ thờ trong cung điện tình yêu
như cổ tích em nghe Bà đã kể
mỗi chuyện tình phải hiến lễ hóa thân
đừng gọi nước về cứu mình anh nhé
lửa vừa tàn thì lệ đã hồng loang
em rất sợ giữa hoàng hôn băng giá
lại nguyện cầu tình cháy một lần hơn!
Cao Nguyên
mùa phượng tím
về Cali giữa mùa phượng tím
lòng rộn ràng theo nỗi nhớ em
thời tuổi ngọc mắt nhìn xao xuyến
tựa cửa chờ gọi tiếng: thương ơi!
thương yêu lắm giữa trời ngọc bích
phượng hồng reo theo tóc em bay
tà áo tím ướm tròn tuổi ngọc
trong mắt em, anh đọc ước mơ
những ước mơ bay hoài trong gió
cho mùa hè còn đó phượng bay
dấu yêu xưa, Sài Gòn tuổi nhớ
đang về theo trong chiều Cali
phượng hồng Bonard, Bolsa phượng tím
mắt ngó hai chiều, lạ hoá quen
đến hay đi, vẫn em bên cạnh
nghe tiếng cười ảo ảnh cũng vui!
Cao Nguyên
cảm
chiều buông
chim gọi trong lồng
trầm âm
rối mạch nhánh dòng sông mơ
buồn ta
huýt sáo lời thơ
cảm
chim nghếch mắt ngóng chờ trăng lên
mai bừng
chim hót trên không
bóng trăng sót lại
cửa lồng sáng trưng
vui ta
thơ hát lời mừng
chào
chim thánh thót về rừng ngắm xuân.
Cao Nguyên
người em Đồng Khánh
Ôi nhớ quá người em Đồng Khánh
biết khi mô về thăm Huế xưa
phố đẫm mưa, phượng chờ hong nắng
anh vắng em, khoảng lặng giao mùa
những giao mùa người chờ nắng ấm
Huế mãi buồn, mưa rả rích qua
cánh ve ướt, lời buồn thăm thẳm
qua bao năm, anh và em xa
xa từ hạ, chiến trường rực lửa
rời Tây Nguyên ra tuyến Đông Hà
ghé lại Huế, trường em đóng cửa
vội quá, anh không ghé về nhà
không ngờ đó lại là lần cuối
anh xa em, xa Huế thân thương
chỉ nỗi nhớ rất gần, rất mới
như bài thơ cài nón tặng em
(dễ thương ơi họ Công Tằng
mà thương chẳng dễ, tại răng rứa hè?)
dấu yêu ơi! lời tình còn đó
hương tóc thề theo gió bay xa
chiều Hương Giang sóng còn vàng rỡ
đàn Nam Giao sao lỡ cung buồn
ơi nhớ quá người em Đồng khánh
biết khi mô về thăm Huế xưa
dẫu phố đẫm mưa, phượng chờ hong nắng
anh gặp lại em rực thắm hạ hồng!
Cao Nguyên
tâm hạnh
bên em đang mùa đông
gió tràn hiên buốt lạnh
bên anh nắng hạ hong
khô mặt đồng lúa mạch
ơi này gió, này nắng
sao không về giữa xuân
cho em hồng tâm đạo
và anh xanh ý thơ
cũng đành chờ em hỡi
giữa vời vợi đất trời
những rộn ràng cũ mới
hồng xanh cỏ hoa tươi
đông rồi qua, hạ bay
đêm thôi dày gió lạnh
ngày vơi mỏng nắng hanh
thơ vào mùa tâm hạnh.
Cao Nguyên
ơi Thơ
nỗi buồn kéo thời gian đi chậm
tình phải ngồi giữa nhớ thật lâu
trời sắp mưa mây buông tím thẫm
về ơi thơ! nhanh lên, mưa mau!
thơ về vui cười lên chân môi
tim sẽ reo lời ca tuyệt vời
theo tình khúc viết từ nỗi nhớ
nồng nàn thơm, nụ hôn! thơ ơi!
Cao Nguyên
giao mùa trên em
xa em phiêu bạt góc đời
mượn hờ nhịp thở nuôi lời trao nhau
trăng nghiêng, bạc nửa tinh cầu
sao rơi trắng hạt trên màu sương gieo
mân mê đuôi mắt nhìn theo
rõ em bóng nhạt còn neo cuối ngày
nụ hôn chẻ vụn thoát bay
tràn đêm dư ảnh nhói đầy tim đau
uống tình đắng ngọt rõ sâu
buồn tràn khe nhớ buốt sầu kẽ tay
nhón thôi nhẹ giấc tình say
thoảng hương da diết vun đầy ngực xưa
mở lời hong chín hạt mưa
thơ đơm nụ biếc giao mùa trên em
đánh lừa những mảnh vỡ đêm
nhặt từng hạt tím giữa tim chuốt hồng!
Cao Nguyên
HUYỀN THOẠI TÌNH
mơ hồ quanh hạt bụi anh
giọt sương em bọc long lanh đủ rồi
lặng yên nghe rõ giọng cười
thoát qua sương ngọc đã ngời biếc tâm
mai bụi tan hồn nhẹ lăn
ngược triền dốc nhớ trầm hằn vết ru
à ơi! giấc vượt trầm tư
giữa sương đã thấm giọng cười bụi vương!
Cao Nguyên
lời buồn guốc mộc
chiều qua, gặp ai trên phố
ngỡ em tình thuở ban đầu
từ thời ngồi nghe guốc gõ
nhịp buồn như lời mưa ngâu
chiều nay vẫn lời guốc ấy
nhẹ vang góc phố quê người
một thoáng ai nhìn gởi lại
mà đời vui như nụ cười
lang thang đi về cuối phố
thì thầm guốc mộc ngày xưa
vọng âm lời tình hẹn hứa
tan trường mỗi bữa đón đưa
bài thơ của ngày xưa ấy
anh còn nhớ mãi đến nay
mỗi khi nghe lời guốc gõ
bâng khuâng nỗi nhớ em đầy!
Cao Nguyên
ảo giác
ngồi ngắm thơ bay chạm ánh trăng
ôi chao! tâm ý đẹp vô ngần
chữ loang loang tỏa vờn trong gió
lời đẹp như tơ cuộn sóng hồng
gom muôn hạt sóng thơ trăng đó
kết chuỗi hồng tâm tặng dáng em
chợt nghe hạnh phúc bừng xuân nở
ảo giác nên chi đẹp quá chừng!
Cao Nguyên
giao mùa
Hạ chưa đi mà Thu đã sang
gió heo may, lá đã chợt vàng
nắng chưa tắt mà sương đã lạnh
hoa còn hương, cánh đã chớm tàn
anh đang trên lằn ranh thời gian
theo mây bay vào nơi băn khoăn
chợt thấy mình giống như chiếc lá
vừa giao mùa màu đã biếng xanh
em có cùng với lá và anh
lang thang bay vào trong không gian
mà điểm đến sẽ là vô định
mặc giao mùa, Hạ đi Thu sang
mặc dòng đời ngược xuôi, dọc ngang
mặc lòng người tranh chen lợi danh
anh và em là hai chiếc lá
đang bay trong cõi trời thênh thang!
Cao Nguyên
Em
Em,
anh thèm nhìn sâu trong mắt
nghe lời rất thật từ tim
tình vui như lời chim hát
hay buồn như giọt sương đêm!
Em,
anh thèm một vòng tay ấm
ôm đời ru giấc bình yên
lãng quên bao mùa biển động
gọi nhau âm vọng vô biên!
Em,
anh thèm ngắm đôi môi hồng
đam mê vỗ nồng tình khúc
gợn hồng mặt sóng sông Ngân
khi trăng vờn đêm rạo rực!
Em,
anh thèm tất cả từ em
bờ môi, vòng tay, ánh mắt
như thèm nghe chuyện thần tiên
để quên giữa đời rất thật!
Cao Nguyên
gọi nhau
gọi nhau em nhé, bằng tâm
về mai sau nhé, trong ngần bước đi
ý tình, thơ ngỏ xuân thì
lời đời, vút cánh chim di bạt ngàn
gọi nhau em nhé, bằng duyên
về mai em nhé, đường huyên náo mờ
tình gần, trong nẻo hương mơ
đời xa, lời giữa vật vờ khói sương
gọi nhau em nhé, vô thường
về mai em nhé, quên đường bụi bay
vui tình, ý uống lời say
mừng đời, thoát cuộc trùng vây thụ hình
gọi nhau em nhé, bằng tình
về mai em nhé, bóng hình nhập chung
ý thơ, hồng nở đóa mừng
lời đời, khuất tất sau tầng hạo nhiên!
Cao Nguyên
thời gian
thời gian còn đủ không em
để mình nhớ lại mông mênh tình người
thực, không thực - chuyện đầy vơi
cưu mang cho lắm, rốt đời ảo hư
thời gian còn đủ không ư
sẽ như sắp hết, đã từ nguyên khai
thực, không thực - chuyện nay mai
rảnh đâu ngồi đếm tóc bay cợt mùa
thời gian còn đủ - thiếu, thừa
cũng cười cho thỏa cái vừa ngắm, ưng
rồi mai, bước chạm vô cùng
còn nghe lời ấm dưới tầng đất rêu
thời gian còn đủ - ít, nhiều
cùng đi em nhé, vào điều đã như
buộc tơ mà chặc khư khư
cái vòng duyên định, vạch từ cõi không!
Cao Nguyên
HUYỀN THOẠI TÌNH
nếu mình đi ngược về xưa
rằng em có chắc tình thừa nỗi vui
thôi nghe sâu lắng ru hời
tim ơi hãy ngủ qua bồi hồi đêm
nếu mình đang giữa cuộc tìm
rằng em có chắc tình nguyên lòng chờ
hương còn quyện gối sau mơ
vòng tay ân ái chưa hờ hững đau
nếu mình còn tựa vai nhau
rằng em có chắc mai sau tình nồng
thôi lời trăn trở sầu đông
ngày không giá buốt, đêm hồng lửa tin
đã như không chắc chuyện tình
thì thôi em nhé đừng nhìn mưa ngâu
hạt buồn rơi chạm đêm sâu
mạch thơ rối vỡ, nhạt màu phối âm!
Cao Nguyên
chào em
nắng về hồng bước chân em
sau đêm ngủ muộn bên thềm trăng gieo
tình nồng còn giữa mơ neo
nụ hôn náo nức đang theo bóng ngày
thu vờn hương giữa heo may
chim chào em dọc hàng cây ven đường
anh chào em lời yêu thương
vừa tinh mơ hát trong vườn tương tư!
Cao Nguyên
mùa hoa hạnh phúc
một thoáng xa nhau
anh nợ em nhiều lắm
nợ mấy dòng thơ
nợ một chữ tình
nợ cả lòng tin
nợ những vô hình!
ngủ ngon nhé em
bình yên về trả đủ
gồm ngàn điều vui
rộn ràng bối rối
xuyên vạn lời tình
đam mê đắm đuối
trên triệu lời thơ
yêu dấu tuyệt vời!
vui lên nhé em
quên đêm thao thức
vì cuộc tình xa
mùa hoa hạnh phúc
chỉ một lần qua
nên lời thơ vội
nồng nàn thiết tha!
Cao Nguyên
tiền kiếp
một nửa anh là Em
một nửa em là Anh
mỗi người hai nửa
sinh thành bởi duyên
rõ ra
từ thuở khởi nguyên
phôi thai xẻ dọc
chia miền ngược xuôi
quá quan
chung chuyến đò đời
xa đi lạ bến
về gần bờ quen
nhen lời
gợi ý bừng lên
ngắm cho đã mắt
lửa tình giữa tâm
buông ngoài
nghi hoặc phù vân
giữ trong tín nhiệm
qua bâng khuâng tìm
ru đời
tương khúc hạnh nhiên
ngủ ngon tình nhé
trong tiền kiếp nhau!
Cao Nguyên
thoáng mơ
chỉ là một thoáng mơ qua
mà trong tâm thức chưa nhòa ảnh lưu
mỗi chợt nghe, tiếng chuông chiều
chút lưu luyến ngỡ hóa rêu, lại hồng
thương yêu lời vọng thinh không
thoảng như tiếng hát của dòng suối xưa
người đi, nẻo khuất bao mùa
bước tình còn vọng âm thừa độ ngân!
Cao Nguyên
cung đàn Thu
hôm nay trời mới ướm Thu
mà thơ đã chớm buồn từ hôm qua
chỉ vì chiếc lá bay qua
đã thôi xanh biếc, để pha sắc vàng
cũng từ cơn gió vừa ngang
còn âm vang sóng cung đàn thu xưa
em hòa nước mắt trong mưa
hát cùng sóng biển tiển đưa cuộc tình!
Cao Nguyên
hạt lệ
em sẽ chết trên vai anh ngày tận thế
khi đam mê phún thạch vỡ thành sông
lúc trí nhớ trần gian thôi tự kể
cuộc tình đi quên để lại di ngôn!
cám ơn anh trao em từng hạt lệ
sáng giữa thơ và lóng lánh trong mơ
nếu bất chợt hôm nay ngày tận thế
em đốt hồng hạt lệ chảy thành thơ!
Cao Nguyên
tháng mười
hôm nay ngày cuối tháng mười
tìm lời thơ có nụ cười của em
mím chi! ừ, mím chi quen
nét môi xinh quá, sao quên cho đành
tháng mười này nữa, bao năm
từ em bắt gặp thơ anh giữa trời
ngẩn ngơ đọc, mím môi cười
để lần hồi nhớ cả lời ẩn ngôn!
không thương mà đắm chi hồn
chẳng yêu sao lại vuông tròn lời nhau
tháng mười, ngày ấy mai sau
giữa hai đầu nối một câu tri tình
tháng mười, cười mím chi mình
nét môi xinh quá, thôi nhìn vẫn ngây
biết mai còn có ngày này
tháng mười anh nhắc, vào đây mím cười.
Cao nguyên
phong hương
cuối năm chạm vạt áo em
chút hương phấn mọn nhặt đem về nhà
đầu năm giở áng thơ ra
viết dòng khai bút gọi là phong hương
chỉ là tia mắt thoáng vương
cũng treo giữa nhớ hạt tương tư tình
dỗ đêm mơ trở giấc nhìn
hương em quanh quẩn trong tình khúc anh.
Cao Nguyên
tháng mười hai
những tờ lịch cuối tháng mười hai
nhẹ bay như tuyết rộn hiên ngoài
chào Thu, Đông đến thay màu áo
rợp trắng đường qua thay lá phai
thời gian đi, tình em ở lại
với nụ cười reo trong mắt nai
nên cõi thơ anh còn trẻ mãi
như nụ hồng tươi trong nắng mai
nhìn đi em nhé, như thơ ấy
thanh thoát em trong chiếc áo dài
hình em anh lấy từ lưu bút
từ thuở còn thơm hương tóc bay
gởi em tình khúc tháng mười hai
giữa khi trời đang hoa tuyết bay
là muốn em và thơ sống mãi
giữa lòng anh vượt tháng năm dài!
Cao Nguyên
HUYỀN THOẠI TÌNH
theo duyên vào thư viện tình
mượn em sách mới ẩn hình bướm mơ
mơn trang, tâm chạm hồn thơ
chữ hưng phấn tỏa trên tờ hoa tiên
lời thanh, ý thoát hồn nhiên
như đôi cánh bướm rung triền nắng xuân
hồn nhiên nở đóa vô thường
mặt hồ sen ửng cánh hồng, nhụy tâm
gối mơ, vờn mộng hương trầm
từng trang sách hát thì thầm dấu yêu
trăng lên, trời đã quá chiều
tay ôm sánh mới, nghêu ngao lời tình
này em, cho mượn sách xinh
gởi lời thơ ướm trên hình bướm mơ
nhẹ nâng sách mới ôm hờ
sợ cơn gió chạm nhạt tờ hoa tiên!
Cao Nguyên
bình yên
Đời luôn mở cửa vào Không
băn khoăn chi lắm cái vòng huyễn hư
sinh lão bệnh tử đã ừ
trăm năm kệ nó thiếu dư chẳng phiền
Gọi thân thương chúc bình yên
lòng mình sẽ ấm giữa miền nắng Xuân
gian nan Quá Khứ đã từng
lẽ nào Hiện Tại ngại ngùng Tương Lai
Đời vui cứ kể còn dài
giữa nhau thân ái tháng ngày đừng vơi
môi thơ, tình rượu tuyệt vời
nhâm nhi sảng khoái mở lời chào Xuân
Tim còn thoải mái nhịp rung
tình còn bao cuộc tương phùng hẹn mai
nhớ xưa đào rộ hiên ngoài
thương nay thấp thỏm quan hoài cố nhân!
Cao Nguyên
lộc biếc
quà xuân em đến tặng anh
đã ngoài tiên liệu nên thêm nỗi mừng
mở quà háo hức, ngập ngừng
chỉ mong phong kín như từng đợi nhau
mãi còn trong mắt đắm sâu
dường như thấy cả nhiệm mầu cuộc chơi
ngỡ em là dải mây trời
gió anh đuổi bắt vu hồi có, không
mở tung cánh buộc nơ hồng
hương trầm ngọn tóc ngọt ròng hoa khơi
quà xuân nồng thắm ngõ mời
thời gian da diết nở lời ru đêm
giữa không gian tịnh rũ mềm
tình giao gõ phiếm trên thềm môi ngoan
tuổi quên trừ tịch bào mòn
đời vui lộc biếc mộng tròn giấc xuân!
Cao Nguyên
nụ cười hóa thân
mượn em cái lúm đồng tiền
treo trong tim mộng cho đêm ấm tình
tiếng cười khoe má thêm xinh
thẹn hồng vì nỗi mắt nhìn hổ ngươi
mơn hoa hương sắc tuyệt vời
còn thơm dấu ái lịm đời lãng du
khuya lơ giấc mãi trầm tư
bởi tâm vướng giữa nụ cười hóa thân!
Cao Nguyên
HUYỀN THOẠI TÌNH
lòng em như quán đạo trà
tình anh độc ẩm sau tòa chân kinh
bỏ tham, lánh cuộc đắm nhìn
sợ sân si buộc bóng hình vào tim
ý vờ thiền tịnh an nhiên
lời còn quán tính xoay nghiêng tầm nhìn
đổ thừa tại gió lay kinh
nên công quả mọn nhiệm tình quán tâm
lòng em hay gió thì thầm
vừa như tấu khúc nguyệt cầm khởi duyên!
Cao Nguyên
không lời
tội anh lớn lắm biết không
cứ nhìn đắm mắt thu hồn nguời ta
cả lời em chẳng nói ra
mà anh cũng biết thương xa, giận gần
có tội phải biết giữ thân
đừng treo nỗi nhớ lạc thần trêu đêm
coi chừng em bị vỡ tim
anh thêm trọng tội yêu em không lời!
Cao Nguyên
lén nhìn
lén nhìn anh chút trong mơ
mà tim nhõng nhẽo ngước chờ môi hôn
làm em thẹn chín cả lòng
đem cười vào cất giữa mênh mông tình
ngộ ha, anh cũng lén nhìn
nhịp tim em đập giữa hình bóng qua
để cười ghẹo nỗi thiết tha
này tim nhõng nhẽo hay là đã yêu
ừ thì yêu đó đã sao
tại anh cứ lén len vào tim em
chân buồn, đường lại dài thêm
đành theo thơ bước qua đêm bồi hồi
lén nhìn, mình đã lén rồi
sợ con mắt đuối, nhủ lời thơ ru:
ngủ ngon đừng nhắc tạ từ
mà tinh vuột mất bóng người trong tâm!
Cao Nguyên
tại anh
mỗi lần đọc thơ anh
buồn vây quanh nỗi nhớ
giữa lòng đêm lạnh căm
em uống thầm nhịp thở
mỗi lần nhìn mắt anh
em sợ tim mình vỡ
nên len lén nhìn quanh
dấu lòng mình mắc cỡ
vớ vẩn tình mong manh
mà giữa khuya thức dậy
viết bài thơ trêu anh
lãng mạn rồi, thật đấy
thời gian nhanh, thật nhanh
trăng vừa lành đã khuyết
mùa xuân vờn lá xanh
sao nụ tình chẳng biếc
nhớ da diết này anh
mà dỗ dành mất biệt
nên giấc ngủ không lành
tại anh thôi, tại anh!
Cao Nguyên
lời tim
tình như dòng nước mát
đời sa mạc buồn tênh
này em lời tim hát
vào lòng em hồn nhiên
nghe không em suối reo
với những lời thơ ấm
giữa tiếng cười trong veo
trong khúc tình say đắm
vui không em lời tim
xuyên buồn tênh sa mạc
vào giữa lồng ngực em
như một dòng suối mát
và đó là thơ anh
vì yêu thương mà hát
bằng ngôn ngữ nhiệt thành
của lời tim khao khát
yêu em và yêu em!
Cao Nguyên
nhiễm tình
này em, đừng nghịch trái tim
dòng thơ lây nhiễm sang em lời tình
nhớ thương là loại ký sinh
mãi đeo đuổi bám tầm nhìn gió trăng
để từ mỗi thoáng bâng khuâng
ngỡ thơ nhẹ hẩng mà quằn nỗi mang
sợi tơ tình mỏng manh giăng
lòng như chạm khẽ đã hằn vết đau!
Cao Nguyên
mê hoặc
từ yêu thơ đến thương anh
vậy mà lòng cũng chối quanh mấy hồi
tương tư, chuyện cũ rích rồi
dường như đã có từ hồi biết mơ
bây giờ mơ lớn thành thơ
biết theo con chữ giả vờ làm quen
nể tình anh ngỏ ý khen
mới sinh ra chuyện tắt đèn đợi trăng
cho lòng nghi hoặc thời gian
hỏi đêm không phải là rằm đó sao
thơ cười nỗi nhớ tào lao
cứ đem hư ảnh đi vào cuộc chơi
thôi nghen, nhớ riết mệt rồi
bởi anh đâu biết em thời đã yêu
cứ nhè con nhỏ mà trêu
thương thơ thôi nhé, sao yêu cả người
tại anh lấp lửng ý lời
giữa dòng lục bát ru hời tuổi xuân
kệ đi, cứ để lòng mừng
như trong mạch sống mình từng có nhau
miễn sao đừng chạm vết đau
tim em lỗi nhịp vỡ sầu khóc đêm
mắc công anh lại đi tìm
những lời tình réo trên thềm môi thơ!
Cao Nguyên
HUYỀN THOẠI TÌNH
hạt sương đội nắng trên đầu
cài thêm duyên phận trên màu lá tôi
mượn ngày gió thoảng rong chơi
gặp chồi chớm nụ, gạ mời trỗ hoa
nắng loang vuốt khẽ làn da
nhụy hưng phấn mở hương da diết nồng
sương xuôi cuống chảy vào thân
mời người vui chút xuân hồng lá tôi!
Cao Nguyên
hai nửa
được mấy bữa. ghẹo Thơ cười khúc khích
cám ơn dòng ngọc bích. ngữ ngôn em
nếu chẳng thế. giữa trầm luân phế tích
đời dìm ta mất biệt giữa vô biên!
em nhặt bóng. tương tư lời của gió
ta ôm tình. thao thức ngủ theo trăng
thỏ thẻ mãi bên đời. hương vị nhớ
sóng trăm năm. còn ngỡ vỗ quanh thân
dòng sữa mẹ. ngọt tràn đêm cổ tích
chảy vào thơ. mạch đất chuyển lời ru
giữa băng hoại. sau cửa tù tối mịt
đụng vai thơ. ta bỗng nhếch môi cười
thời cuồng bạo. quăng đời vào thác lửa
giữa hốt nhiên. ta gọi Thơ bằng Em
để từ đó. tim ta chia hai nửa
nửa chứa Tình. nửa nữa của Thơ-Em!
Cao Nguyên
trà duyên
bữa ngồi ở quán đạo trà
mắt nhau đã nói gặp là ngộ duyên
hiểu lòng em rót lời thiền
vào ly tâm hạnh và nhiên ý mời
trà duyên hương vị tuyệt vời
giao thoa sóng ánh trên lời thiền chao
rót đi em, rộn ý vào
cho ly tâm hạnh ngọt ngào ánh duyên.
Cao Nguyên
Anh Vẫn Tin
Đời một thành phố rối
đường vạn lối phù hoa
không mơ làm sao tới
bờ bến đợi còn xa!
Lòng người như sương khói
thoáng hiện rồi chợt tan
không mơ làm sao vói
chạm tới đóa tâm vàng!
Tình yêu lời vời vợi
hạnh phúc cõi mơ hồ
không mơ làm sao nói
tuyệt vời em, lời thơ!
Cho nên anh vẫn tin
tất cả điều em nói
từ sương khói thụ hình
đến chuyện tình vời vợi!
Nhìn đi em, bình minh
đang về trên phố rối
bến đợi trong mắt mình
đã bóng hình duyên khởi!
Cao Nguyên
chờ
em dùng thơ chế nhạo anh
(tình như sương khói mong manh vẫn chờ)
không chờ thì hỏng giấc mơ
tìm đâu ra ý làm thơ mỗi ngày
tình yêu cũng giống như mây
sắc hình huyền ảo làm ngây tầm nhìn
thơ đi vào cuộc kiếm tìm
những điều bí nhiệm trong im lắng đời
chỉ tâm linh mới hiểu lời
qua từng nhịp đập bồi hồi của tim
chờ là âm bản của đêm
còn nguyên dấu ấn truy tìm giữa mơ
hiểu chưa em, trái tim thơ
để thôi nhạo chế anh chờ khói sương!
Cao Nguyên
cuốn hút
trong con mắt thần bí anh
ý nghĩ em bị bóc trần
trải trên những tầng thơ bay
nên em mơ mây hóa thạch
tim em dòn như thủy tinh
làm sao anh nhìn không vỡ
đem cất tình giữa lặng thinh
còn nghe lung linh nhịp thở
anh khắc lời tình cẩn trọng
trên từng phiến đá như mây
làm sao lòng em hờ hững
khi nhìn gió uống lời say
chỉ đành nhìn thơ cuốn hút
em bay vào trong mắt anh
đêm thôi nghe tình thao thức
mơ mây hóa thạch trong hồn!
Cao Nguyên
kỳ thư
vườn khuya trăng mở cánh quỳnh
gió mơn hương thoảng trên tình nhụy khai
sương len ngỏ ý song ngoài
tâm thơ du thuyết bằng lời dụ ngôn
dụ hoa ru mộng giác hồn
lời rung cánh mỏng óng dờn ngực trăng
sương lăn hồng giọt trong ngần
quỳnh hương sắc nhuyễn thanh trần kỳ thư!
Cao Nguyên
ghen
mừng em vừa mới biết ghen
đêm vui nghe những nhịp tim khác thường
nhịp hờn, nhịp giận, nhịp thương
tranh nhau gõ rộn trên đường tình qua
giận, sao mình nhớ người xa
hờn, buồn chẳng thấy ai ra dỗ dành
thương, nên lời nhủ lòng đành
bởi yêu, tình phải tập tành tánh ghen
dỗ dành, anh ngỏ lời khen
môi em từ bữa biết ghen thêm hồng
mắt ngời xanh hạt lệ rong
nụ cười nồng ấm thỏa lòng người xa
rượu tình vừa thấm giọng qua
men ghen đã ngấm ngà ngà tứ thơ
lòng gom mớ chữ vào mơ
gài dòng lục bát giăng tơ ghẹo tình!
Cao Nguyên
HUYỀN THOẠI TÌNH
có hạt mưa vừa rớt
đọng trên khóe mắt buồn
có dòng thơ vừa ướt
dưới giọt sầu lệ buông
trăng vàng màu cỏ úa
giữa thương nhớ đang mùa
tình chưa về gõ cửa
thơ ngồi hong lệ xưa!
*
Có lời chim vừa hát
nơi bóng mát bờ tim
có hương nồng vừa ngát
loang trên bờ môi quen
nắng như màu mận chín
soi hồng đỉnh ngực mây
bước tình về lặng tĩnh
lòng xôn xao thật đầy!
*
Ơi này em, buồn vui
vì em mà thơ khóc
vì em mà thơ hát
vì tình, thơ như mây
bay bay từng cánh thơ
trên hạt mưa vừa rớt
trên lệ sầu đang buông
giữa mùa thương nhớ gọi
ơi tình! ơi thơ ơi!
Cao Nguyên
chung vui
trả lại em niềm vui vừa đánh rớt
khi đi ngang qua cuộc tình tôi
niềm vui mới, lời thương còn rất ấm
đang rưng rưng hạt nhớ chạy quanh đời
sáng nhặt được niềm vui em giữa gió
mong chiều về, em mở ngỏ lời xin
đổi một chút chân tình thôi cũng đủ
trả công tôi lưu giữ những lời vui
cẩn thận nhé, niềm vui thường dễ vỡ
chỉ cần buông hơi thở nặng qua tim
là tất cả tin yêu đều sụp đổ
dưới bước đi khắc nghiệt của màn đêm
cách tốt nhất, niềm vui chia hai nửa
em và tôi, chăm chút lẫn cho nhau
đừng cho gió chen nỗi buồn vào giữa
yêu và thương lần lữa sẽ bền lâu.
Cao Nguyên
Trăng, Biển và Tôi
Chiều xuống nhanh, rất nhanh
tôi một mình ngắm biển
sóng nhẹ lăn trong xanh
nhàn nhạt màu mây tím
đêm về nhanh, về nhanh
trăng trên đầu nửa mảnh
nguồn sáng chảy long lanh
dát vàng con sóng biển
tôi và tôi - nỗi nhớ
nhẹ nhàng loang, loang nhanh
lời nào ghi trên cát
mơ hồ rêu rong xanh
nước biển nào không mặn
nước mắt nào không cay
tình nào xa chẳng đắng
thơ tình say, say bay
trăng gieo mình trong biển
biển ôm trăng tự tình
giữa mênh mông huyền nhiệm
giòng tình trôi, xa trôi!
Cao Nguyên
cá cược
anh cắn thời gian vụn từng hạt nhỏ
em phả nồng hơi làm gió cuốn bay
còn lóng lánh những giọt tình trên cỏ
sao môi thơ không uống để lòng say
hạnh phúc biết trêu, sao tình chẳng cợt
sá gì em, những hao hớt mai này
đời chẳng qua chỉ như trò cá cược
có hay không đều trông cậy rủi may
không sợ mất nghĩa là mình có được
dẫu mong manh sau trước vẫn là mây
chân sợ hẫng, tim dìu nhau mà bước
nhẹ như tơ trò cá cược mai này
chỉ thế thôi cũng đầy cơn mê hoặc
ý giữ lời cho chặc, đủ rồi em
cứ gom hết thời gian anh nhả hạt
hơi nồng em phả ngát mộng tràn đêm!
Cao Nguyên
điệp ngữ
anh vẫn theo em
trên từng bước chữ
dọc hành trình thơ
về bến trăng xưa
cả những đêm mưa
trăng buồn dấu mặt
bến vẫn thì thầm
điệp khúc ru đêm
ru hai trái tim
đã từng vỡ nhịp
trên một cung buồn
hạnh phúc cưu mang
khi mặt trời buông
anh theo bước chữ
vừa lúc trăng lên
vàng tròn điệp ngữ
yêu ơi! nhớ em!
Cao Nguyên
gió thảo nguyên
đêm nghe gió lượn ngoài hiên
dưng lòng ta nhớ thảo nguyên quá chừng
trên tầng sóng cỏ xanh um
Dã Quỳ vàng óng quanh chân gót hồng
sáng nhìn gió lướt qua song
xao nghiêng chiếc lá, dưng lòng nhớ ai
chợt mưa, chợt nắng vì mây
lòng giao động sóng xưa nay bởi tình
này em gió thảo nguyên xinh
anh mang theo suốt lộ trình của thơ
xao đi gió nhé vô bờ
cỏ xanh ru nhẹ vào mơ nắng hồng!
*
chiều trên cà phê Quán Gió
anh viết tặng em bài gió thảo nguyên
nhắc mình còn một cõi riêng
mai về phố núi tình nghiêng nón chào!
Cao Nguyên
cược tâm
cược tình đừng vội ăn thua
sòng đời chưa đóng, tình chưa rộ bài
giả như chín nút chẻ hai
cũng còn một nửa để hoài nỗi mong
vận hên được nhất điểm hồng
ngẫu nhiên mình thắng ván ròng cược tâm
đặt nhau một ván trăm năm
ngay nơi bậc cửa thời gian khép hờ
giữa thơ, tâm tựa ý chờ
cuộc tình cá cược đến giờ hóa duyên
không ngồi soi dáng vào đêm
tìm đâu vết rạn chân chim khóe cười
thì vui em nhé, cuộc chơi
cược tình nơi cửa khép đời chưa xoay
thắng thua nhiên hậu an bài
tùy em có quyết cược này từ tâm!
Cao Nguyên
là con gái
là con gái, trời cho suối tóc
ủ da thơm, phong kín bờ vai
tay ai nhẹ, chạm lời hương mật
gây xuyến xao, cho đỏ mắt nai
là con gái, hay tin duyên phận
yêu rồi xa, nói chẳng hợp nhau
đành dối lòng: cuộc tình vớ vẩn
biết xa người, con tim buốt đau
là con gái, nuôi sầu làm dáng
yêu và thương, lãng mạn như mơ
lúc đợi chờ, trăng sao là bạn
khi nhớ thương, ve vãn hồn thơ
là con gái, ai mà chẳng khóc
khi tình đầu lỡ một lần qua
nên đôi lúc, giữa dòng hạnh phúc
cũng còn mơ, buồn một chiều xa!
Cao Nguyên
HUYỀN THOẠI TÌNH
một mình qua phố giữa đêm
thấy ta và bóng công kênh trên đường
lá rơi võng nặng hạt sương
tay chao sóng lạnh, lòng vương khói buồn
một mình đếm bước chập chờn
vẫn ta và bóng, thủy chung cuộc tình
ngẩn ngơ mình tự hỏi mình
(trăm năm còn khúc tự tình hôm nay?)
một mình uống gió mà say
lòng nghiêng theo lá, hồn lay bóng mờ
người ơi! biết đến bao giờ
rượu hồng ta rót, người chờ giao bôi
một mình, chỉ một mình thôi
giữa đêm qua phố với lời thơ say
gọi người theo lá sương bay
mà lòng chợt ấm trong quay quắt chờ.
Cao Nguyên
lời tình xưa
cám ơn em về thăm cao nguyên
gởi lại đây bao lời ru êm
dẫu cảnh cũ lặng trầm hoang phế
tình vẫn còn vương trong mắt em
dấu chân xưa còn ven Thác Mơ
qua bao Thu sóng réo đợi chờ
mimosa râm ran nhịp thở
vọng âm buồn len trong tâm Thơ
em nghe không tiếng hát rừng thông
điệp khúc buồn vang xa mênh mông
hòa lời anh thì thầm nhắn gọi
dấu yêu ơi! môi có còn hồng?
chậm một ngày rồi đi nghe em
ngồi bên nhau trong sương Thu mềm
tim nhẹ rung theo dòng ký ức
trăng ngời lên trên bờ môi đêm
*
cám ơn em về thăm cao nguyên
Thu qua đi mang theo buồn phiền
nồng nàn em rơi trong đáy mắt
lời tình xưa ngân sâu trong tim!
Cao Nguyên
hoa xương rồng
thân vươn lên trên vùng sỏi đá
hoa vàng ươm trên lá gai xanh
giữa mùa hạn nắng tràn tháng hạ
hoa vẫn tươi khoe sắc long lanh
em giống như thân cây xương rồng
cũng lớn lên trên dòng nghiệt ngã
mặc nắng hạ, trời đông băng giá
môi vẫn cười rộn rã bước đi
*
có phải sống từ nơi hoang dã
mà hoa cần cành lá trổ gai
nhằm chống chỏi muôn loài thú lạ
giữ cho hoa vàng óng đừng phai
em cũng giống như loài hoa ấy
không khoe hương để lấy lòng người
để giữ sắc đời tươi mãi mãi
tự chính em mặc khải nụ cười
*
nhánh xương rồng em gởi tặng anh
chứa sức sống chân thành yêu quí
mỗi đóa hoa vàng óng long lanh
nở giữa anh tấm lòng thiện mỹ
cám ơn mặt trời! cám ơn giọt sương
đã nuôi hoa vươn mình đứng dậy
cám ơn đời! cám ơn tình thương
cho anh có giữa lòng hoa ấy!
Cao Nguyên
bỗng nhiên
em chào, trời bỗng nhiên tươi
đời treo dốc ngược, tuổi khơi khơi hồng
em cười, tâm bỗng nhiên trong
bặt tăm vết rạn nơi đồng tử giao
em mời, rượu bỗng ngọt ngào
giao môi óng ánh giọt chao chao nồng
chào,mời - Xuân trỗ giữa Đông
bỗng nhiên hoa nở giữa thinh không đời
Cao Nguyên
mưa Hạ
nơi em mưa nhiều lắm phải không
nên hoa lười không chịu điểm trang
trời đang Hạ nắng còn ngủ nướng
cho mưa buồn rơi vướng mi em
anh gởi nắng thảo nguyên ngày cũ
hong môi em cho đủ mơ hồng
mắt ngời thắm trên dòng cỏ biếc
mùa yêu thương tha thiết lại về
Phượng còn đỏ, Thu chưa trở lại
vui nhé em, buồn mãi se lòng
rồi mai mốt vào Đông tuyết lạnh
làm sao em cười với thơ anh
loanh quanh chữ ghẹo em đỡ nhớ
Đà Lạt xưa rực rỡ nắng hoa
bước lữ thứ mà lòng cứ ngỡ
Thung Lũng Hồng tình nở đêm qua
bữa nào về Trại Hầm em nhé
ghé môi hôn da thịt mận hồng
đời thắm đẹp mùa Xuân rất mới
quên cơn mưa Hạ buồn lưu vong!
Cao Nguyên
dại khờ
xưa, tóc em dày và xanh
dung nhan em khuất trong rừng nguyệt bích
anh tìm em trong mờ mịch,
cũng đành!
nay, dẫu rừng vẫn xanh
tóc đâu dày hơn gió thuở xưa
anh tìm em cũng thừa nỗi khó,
sao đành!
nên chi anh lấy lời thơ làm nỏ
lắp ý vào thành mũi tên mây
bắn vào ngõ rừng xanh
cây xanh rựng khoe vành môi nguyệt thẹn
khẩy tiếng cười làm vỡ mũi tên ngây!
hãy đợi đấy
chờ tim anh hóa lửa
đốt rừng em từng bữa cháy xiêu lòng
mỗi sợi tóc em nguyên ròng vóc lá
về xanh xưa
dày phủ dại khờ anh!
Cao Nguyên
mừng sinh nhật em
bao nhiêu ngôi sao em đếm được
trên nền trời chợt sáng đêm nay
là bấy nhiêu lời anh muốn viết
trong niềm vui, mừng sinh nhật em
cho dẫu trời đêm nay tuyết rơi
những ngọn nến chân thành vẫn cháy
xuyên bóng đêm, soi qua dòng đời
để mãi thấy tin yêu tồn tại
vào mỗi lần mừng sinh nhật em
anh lại nhớ nơi mình đã gặp
từ một bài tình khúc không tên
viết trong đêm mừng lễ tạ ơn
bao nhiêu mùa tạ ơn đi qua
giữa anh-em, tình còn ở lại
xin tạ ơn đời, tạ ơn người
nuôi tuổi em, tuổi tình sống mãi
Cao Nguyên
lỡ mai
em là vóc ngọc giữa đời
cho anh ướm thử tuyệt vời dung nhan
lỡ mai thân trượt địa đàng
tình còn hương ngát muôn vàn hạt mê!
em là ngọn nước sơn khê
cho anh uống chút tình quê nồng nàn
lỡ mai xác biệt mù tăm
hồn còn vương vấn cội căn gốc nguồn!
Cao Nguyên
nhí nhảnh
có tiếng chim hát vui buổi sáng
trong khu vườn anh đang gieo thơ
giống tiếng em gọi anh nhí nhảnh
(hôn em nhanh kẻo trễ giấc mơ)
hát nữa đi, chim đừng bay vội
nhí nhảnh lên, này em yêu ngoan
thơ anh đang nẩy mầm ý mới
lời nồng nàn như môi em thơm
nhìn này em, thơ ngàn nụ biếc
cánh trỗ hồng những đóa hoa tim
em trong anh lời tình tha thiết
hát quanh đời thanh khiết tiếng oanh
theo chân chim em về mỗi sáng
nhí nhảnh lời hát trên vai anh
hoa tim nở cánh hồng tươi thắm
ngào ngạt em môi loang hương quen!
Cao Nguyên
tháng Tám
tháng Tám bên nhà đã vào Thu
ở đây nắng còn đổ trên đầu
vẫn nhớ em lối về Đa Thiện
vậy mà mau - đã mấy mươi năm
tháng Tám vào Thu mờ Cam Ly
buổi Xuân Thơ còn đọng nhu mì
có những sáng rừng thông còn ngủ
anh và em vạch sương mà đi
tháng Tám sân trường Bùi Thị Xuân
lời tình trao vẫn còn ngập ngừng
khi nụ hôn còn chưa đủ chín
đã nghe lời từ biệt rưng rưng
lâu quá đi và xa mất rồi
nhưng sao thương nhớ vẫn chưa vơi
có phải tình đầu vương đến chết
trong tim ta vẫn bóng một người?
nửa phần trái đất một vòng quay
nhắc nhớ em - hương tình còn say
bờ vai anh nghe chừng còn ấm
bao lời vui còn reo quanh đây
tháng Tám - nhớ Đà Lạt mù sương
lời thơ anh vẫn còn mãi buồn
nỗi nhớ em dường như vô tận
nhẹ nhàng thôi - thương ơi là thương!
Cao Nguyên
KHOE
ngắm hoa, hoa ngắm thôi không hái
hoa cũng như em, hoa để nhìn
ngửi hương, hương thoảng từ tâm nhụy
hương cũng như em, hương khiết trinh
nhụy tỏa hương, cánh hoa khoe sắc
tim chứa tình, ánh mắt khoe lời
chỉ vì có cuộc tình như thế
anh khoe em với trái tim mình!
Cao Nguyên
HUYỀN THOẠI TÌNH
sắc âm
vẽ tình một nét môi cười
lộng khung mơ huyễn treo nơi vách thiền
mở đêm trăng sáng lọt nghiêng
xuyên qua dáng ảnh gợi duyên khởi hồng
thử đưa tay chạm, hình không
chỉ còn nghe bóng dụ ngôn sánh lời
khép tình dấu nét môi cười
nguyên trong ảo giác tuyệt vời sắc âm!
Cao Nguyên
lửa tâm
bao lần em nói với anh
văn thơ mình viết để dành đừng in
chữ nghĩa vốn chẳng tội tình
nỡ nào đem vất để nhìn bụi vương
ngó từng đống sách mà thương
làm sao đọc hết qua bương bả đời
núi rừng đã xác xơ rồi
những cây và giấy làm mồi lửa thiêu
nghĩa tình liệu có chắc chiu
giữa thời chữ nghĩa rẻ bèo như cho
sách và báo vứt trong kho
buồn bao trang giấy nhạt mờ áng văn
thế nhé em, viết để dành
biết đâu mai chẳng trở thành chúc thư
chữ lời khai hóa nụ cười
gởi ngàn sau chút tuyệt vời lửa tâm!
Cao Nguyên
chộp
chộp giữa thinh không một vóc thơ
dìu vào chữ nghĩa giữa tầng mơ
cởi tung vạt ý xem câu ngọc
mở ngõ lời thương vóc trỗ hoa
hoa loang hương thoảng ngân tình khúc
nhụy tỏa nồng đêm ngát cõi xa
mơ anh tròn vóc thơ trăng nõn
em mộng vai kề réo rắt ca!
Cao Nguyên
Thu Đông
chưa Đông mà đã lạnh rồi
hèn chi cơn gió lã khơi se lòng
tình xa thơ cũng thôi hồng
chắt chiu chút lửa, ấm không cõi người
Thu qua nhẹ vóc, lưng đời
ngắm chiều luyến cuộc lá rời cuống, bay
cuộn thơ vào giấc lửng say
mộng tình hóa bướm cánh quay quắt, buồn
@
Đông chưa mà tuyết đã vờn
trắng phau đọt cỏ sương giòn gót qua
hèn chi cơn nắng vừa nhòa
thôi lung linh dáng kiêu sa lụa mềm
Đông về mây phủ trăng đêm
dòng thơ nhòe nét hương em thuở chờ
ô hay, giữa tuyết sương mờ
lòng ta còn ngoái vọng bờ cố tri!
Cao Nguyên
gót hồng
Tặng em một đoá hồng tươi
nhìn hoa em thấy tôi cười bên trong
cái cười nép kín vào lòng
rỉ ra rỉ rả màu hồng tình yêu
cái cười ẩn mặt sớm chiều
lần theo bước nhớ nghêu ngao giọng tình
em đi gót hạc đời xinh
cho anh một thoáng gởi tình đi theo.
Cao Nguyên
mưa
mưa! mưa! mưa em, trời mưa
nép gần lại chút cho vừa ấm nhau
tay che, che sợi tóc nhàu
đã vơi óng ả theo màu thu phai
bước! bước em, nhẹ gót hài
như thời xuân nõn còn đầy lối mơ
mưa! mưa! mưa rộn đường thơ
về mai em nhé, ngõ chờ nắng hong!
Cao Nguyên
khung trời cũ
ở nơi khung trời đã cũ
còn neo cánh diều tuổi thơ
cuộn giây buộc từ quá khứ
nới dần từng đoạn ngẩn ngơ
trăng soi dọc đường lữ thứ
tình về chạm bóng người xưa
đời qua bao vùng lưu ngụ
lòng còn vương vấn đón đưa
cỏ hoa nắng mùa nhiệt đới
trải hồng từng lối tuyết sa
lời thơ theo dòng sông suối
ngược nguồn về cội quê cha
gặp lời ầu ơ của mẹ
ngân hoài khe khẽ trong tim
theo cánh diều thơ lướt nhẹ
trên khung trời cũ yêu thương.
Cao Nguyên
HUYỀN THOẠI TÌNH
từ ánh sáng
ngời lên trong mắt em
cánh cửa tâm hồn đang mở
anh đi vào tim em
với màu xanh tuyệt diệu của những ước mơ
với màu hồng rực rỡ của ân tình
với màu tím nhớ thương mà em vẫn thích
anh không muốn đi vào tim em
bằng những đoản khúc buồn
với giọng trầm cảm di truyền khốn khó
với căn nguyên của thân phận bão giông
với vết thương u uất của nòi giống bị bạo hành
anh chỉ muốn đi vào tim em
trong sự phảng phất cơn mưa phùn đầu Xuân
của những tháng năm
nhìn những hạt mưa nhỏ li ti
bám vào tóc em
dẫn chúng ta đi theo dòng tình lãng mạn
đến bây giờ
ký ức anh vẫn còn chứa đầy những hạt mưa đó
có thể nào những hạt tuyết hôm nay
trên miền đất lạ
thay thế những hạt mưa ngày cũ
thì đẹp biết bao?
không!
không thể nào thay thế
vì con tim em
không biến di tâm cảm
qua thời tiết
qua không gian của sự dung thân
qua thời gian hưng trầm thế cuộc
bất biến trong em
cửa sổ linh hồn
người con gái
Việt Nam
anh đang vào tim em
bằng con đường rất cũ
với anh
vẫn là như thế
em yêu
và cũng vì như thế
chúng mình yêu nhau
anh yêu.
Cao Nguyên
ẩn cư
mai anh cùng chữ ẩn cư
rảnh, mời em ghé cội từ thăm anh
qua vừa quá quãng âm thanh
sẽ nghe chuông tịnh gõ cành liễu sương
giọt rơi thánh thót vô thường
mở ra lối dạo trong vườn chân như
trà đàm nơi quán đạo thư
thơ chờ em ướm bút từ phổ thanh!
Cao Nguyên
giai âm ba chiều
nghe không em lời thơ
nhẹ ngân từng chữ rớt
trên lưng chiều sương tơ
chạm đôi bờ nhật nguyệt
tạo thanh khiết giai âm
vọng ba chiều tỏa rộng
một chiều của em - anh
và hai chiều thơ - mộng!
Cao Nguyên
Quà Xuân
mùa Xuân đang về đó em
nắng vờn qua những nụ mầm ươm lá
những sợi tuyết mong manh tan rã
nước giọt trong xanh vào đất bình yên
chim cũng gọi rộn lời hơn một chút
cây nứt da nhựa đã rùng mình
anh đi qua rừng Đông không vội
miệng huýt sáo vui bài hát thật xưa
giữa lấm tấm hạt mưa
thèm mùa hương cốm ngậy
mùa dậy thì Xuân trên da nõn ngọc
những búp hồng chờ nhú nụ xinh
chờ hương phả vào tim
gọi thơ đứng dậy
đọc tuyên ngôn tình phác thảo từ em
chừng như đêm chỉ là ảo ảnh
vì mặt trời đang trên môi em
thơ anh thèm mượn lời gieo hạt
trên cả em và trên thảo nguyên
đời sẽ vui bằng những màu xanh
từ mắt em, từ lá cỏ, từ dòng sông
từ những lời thơ anh viết
tặng cho mùa Xuân chưa biết nỗi buồn
tặng cho em và những cháu con
món quà nhỏ giữa lòng anh mở rộng!
Cao Nguyên
niềm tin thắp lửa
mỗi sat-na, nhìn góc đời mỗi khác
mỗi cuộc tìm, mỗi khao khát lớn hơn
chắc bởi lòng ta chưa hề ráo hoảnh
những quán niệm tình, cả trước và sau
như em, vẫn mãi là khởi đầu câu chuyện
khi anh nhìn đối diện chính anh
tự hỏi, điều anh chờ đợi
sự xác quyết từ em
về con tim có còn khoảng trống
để chứa niềm khát vọng hóa thân
thành đóa hồng tâm thức
từng cánh xôn xao
khi hương tỏa rực
cứ đặt môi ướm giữa thinh không
sẽ biết đắm say bao giờ cũng vội
mà thời gian chen lấn quá nhanh
vượt trước anh và em
cả triệu triệu cái sat-na
buồn chóng mặt
tìm chút khỏa khuây
điền vào chỗ trống
thế là nhớ, dễ như hơi thở
luồn lách tự nhiên giữa lòng mình
như em vẫn, trong cái nhìn của anh
vào quá khứ
rất tự nhiên, cất giữ giữa tình
những tẳn mẳn thương yêu
của thời mới biết
ở đó, mắt em luôn rực sáng
với tin yêu vừa thắp lửa
ở đó, môi em là huyền thoại
của nụ hôn cổ tích trong mơ
ở đó, anh bắt đầu làm thơ
ca ngợi
tiếng cười em giữa những tiếng chim
trong tầng trời ngọc bích
tất cả ở đó
còn nguyên ở đây
hôm nay và ngày mai
cho dẫu đó là ngày em hóa bụi
anh vẫn là sợi khói giữa hồn em
hãy tin nhé
hỡi niềm tin thắp lửa
và hãy yêu
như lửa đã trong thơ!
Cao Nguyên
khúc phượng cầu
Thơ vẫn rơi êm ái
trên đỉnh nhớ ngọt ngào
mưa ơi! thôi vương vãi
những hạt lạnh tình đau
Em bây giờ nơi ấy
còn nhớ khúc Phượng Cầu
tiếng sáo tình vút dậy
siết đắm đuối hồn nhau
Yêu thương còn mãi đấy
sao ngỡ hạt mưa sầu
lời thơ buồn êm ái
lặng lẽ rơi thật sâu
Có thể nào nghe lại
những điệp khúc Phượng Cầu
để thấy tình tồn tại
giữa huyền thoại mưa Mgâu!
Cao Nguyên
tình khúc giao mùa
chiều buông
biển vắng
vắng mênh mông
nước xanh
xanh biếc
sóng lăn trầm
mây bay
bay với chim
về núi
trăng cũng vừa nghiêng
nghiêng dáng em
khúc dạo đầu cho bản tình ca
anh vừa viết bên thềm biển vắng
khi nhìn mây cùng chim bay qua
trên triều âm điệp trùng lóng lánh
thời gian xóa tên mình trên cát
chỉ còn nghe tiếng nhạc trùng dương
lời thì thầm trầm lăn sóng vỗ
từ lưng triền biển nhớ yêu thương
chim thiên di sau mùa trốn tuyết
đang về ngàn biêng biếc trăng xanh
hát đi em chuyện tình rất tuyệt
lời thơ hồng trong mắt long lanh
bay lên em vút cao đôi cánh
theo dòng trăng về nơi biển xưa
về nghe sóng trùng dương lấp lánh
hát lời thơ tình khúc giao mùa!
Cao Nguyên
HUYỀN THOẠI TÌNH
khi ngọn lửa tin yêu bừng sáng
tim titan cũng rạng hồng lên
tế bào thép bỗng nhiên lãng mạn
trỗ hoa thơ ve vãn mùa xuân
gọi lá mắt nẩy mầm xanh biếc
gọi hoa môi hồng thiết màu tình
gọi hưng phấn tỏa hương thanh khiết
gọi em về nghe tim hồi sinh
trong một ngày bình minh rất lạ
mặt trời bay hối hả theo mây
hoa nở trên rong rêu sỏi đá
lá rùng mình chuyển hóa nhựa cây
những nhịp đập băn khoăn lặng chết
dưới sức rung cảm nhận vô hình
những dấu cắt không còn tì vết
tim titan nhờ em hồi sinh!
Cao Nguyên
tình khúc buồn
anh và em, hai nơi xa lắc
làm sao vui tay bắt, mặt mừng
nên mỗi tối anh nghe em hát
tình khúc buồn, nỗi nhớ bâng khuâng
để thấy lại những ngày có thật
tiếng cười đùa trong mắt trêu nhau
em như sóng, anh làm sao bắt
anh như mây, biết thật nơi đâu
vậy mà nhớ và thương, thật lạ
Đông rồi Xuân, chừ Hạ đang qua
lá chớm vàng, mùa Thu sắp tới
anh về trên điểm đợi mù sương
ở đó lung linh chiều nắng vỡ
đường dốc nghiêng, gió vỗ lá bay
nụ hôn vội trên vai ướm lạnh
má chợt hồng, mắt rướm sương cay
"khi em hát" và "em vẫn hát"
hai bài thơ viết tặng riêng em
lá theo gió, thu vàng tuyệt đẹp
nhưng rất buồn, tình khúc ru đêm!
Cao Nguyên
khoảng lặng
em có biết, anh đang trong khoảng lặng
thơ và anh vừa thế chỗ cho nhau
trên một nơi không gian thật trắng
và thời gian yên lặng vô cùng
em muốn biết vì sao như thế
thi hãy nhìn vào mắt của anh
với cái nhìn từ nơi quá khứ
vì hôm nay, anh thực sự vô hình
cám ơn em đã cố tình muốn biết
anh là thơ hay thơ là anh
nhưng tất cả đã không cần thiết
trong chu kỳ hoán chuyển âm thanh
cứ kể như chưa hề có anh
trong ảo giác mà em thấy được
trừ khi em đem lửa nhiệt thành
đốt khoảng lặng trong anh cháy biệt!
Cao Nguyên
lời chân mây
mỗi chiều về ngang qua phố xưa
anh muốn nhìn người đi trong mưa
tìm nơi đó dưới cây dù tím
em vẫy tay chào anh tiễn đưa
tím có phải chiều thu không em
hay chỉ là màu nhớ trong đêm
với cuộc tình biết xa vời vợi
mà tim còn tìm trong khó quên
trong cơn mê nghe em gọi anh
theo âm vang những lời tình xanh
từ điệp khúc chân thành anh viết
gởi qua dòng thời gian mong manh
nghe em cười lòng anh thêm vui
đêm rồi vơi qua thêm một ngày
chừng như từ những giờ xa vắng
anh vẫn nghe lời em chân mây!
Cao Nguyên
HUYỀN THOẠI TÌNH
chiều nay sao thấy buồn chi lạ
nhớ Sài Gòn - nhớ lây sang em
nắng nghiêng xuống mưa tuông hối hả
tay che đầu giữ tóc thôi bay
nhớ môi em run theo gió lạnh
quàng tay nhau chân bước như say
lời em nói dường như đặc quánh
khi nụ hôn miết xuống môi đầy
@
chiều nay sao thấy buồn chi lạ
nhớ Sài Gòn - thương cuộc tình xưa
nghe tiếng ve gọi tình ra rả
vòng đôi tay đan võng đong đưa
mưa phủi nắng chảy trên sóng lá
xô giọt buồn lóng lánh trôi xa
cứ thấp thoáng trong anh tháng Hạ
giọng cười em rộn rã trong mưa
@
chiều nay sao thấy buồn chi lạ
em ơi Sài Gòn! Tình, Nắng và Mưa
anh nghiêng vai trút đời vất vả
hồn mân mê tìm chút hương xưa
chiều nay sao thấy buồn chi lạ
nhớ Sài Gòn - nhớ lây sang em
khi mưa rào xô tan đọt nắng
chờ anh về hong tóc qua đêm.
Cao Nguyên
tha thiết
tình nào không tha thiết
buồn nào không rưng rưng
trừ khi lòng mất biệt
những yêu thương tận cùng
ngày chợt vừa quay lưng
đêm lòng như bão nổi
giọt nước mắt bỗng dưng
âm thầm rơi trên gối
trăng trên trời vời vợi
gió gọi tưởng em về
bờ môi khao khát đợi
nụ hôn tình đam mê
trời mở cửa hừng đông
anh vẫn lòng quạnh quẽ
em như một dòng sông
trôi về đâu lặng lẽ
về với anh nhé em
giữa mùa hương cốm ngậy
trên hoa cỏ thảo nguyên
nắng theo tình thức dậy!
Cao Nguyên
nợ tình
nợ tình mấy giấc chiêm bao
thơ lần khân hỏi khi nào trả xong
tình đòi xuân, nợ hẹn đông
gộp riêng nỗi nhớ lãi ròng trăm năm
nài tình nhẹ cuộc cân đong
nỉ non chi lắm cho mênh mông buồn
mắt đau đáu ngọn tơ hồng
chắt chiu trăm nỗi đã không trỗ cành
chỉ ròng sương lệ long lanh
gạ lời nhắn ý nợ đành chờ mai
chiêm bao chuốc rượu hồn say
dựa phù sinh khất trả vay cuộc tình!
Cao Nguyên
khúc khích
khúc khích em cười con chữ chao
tưởng đâu gần xịt ngoắt tay chào
thì ra vẫn chỉ âm vang bóng
rót xuống hình thơ chút ngọt ngào
mỗi lúc em cười khúc khích vui
anh quên ngày mọn chập chờn rơi
thơ còn những khoắt tay thân ái
để mỗi chào nhau ý tuyệt vời!
Cao Nguyên
trêu
dưới đất anh vực lên
trên trời anh kéo xuống
thử xem em về đâu
mà lưới tình không vướng
em có đi vào Trăng
vẫn gặp anh chú Cuội
em có là chị Hằng
anh không hề bối rối
với tình, anh kiêu ngạo
với đạo, anh hiền từ
với đời, anh ngơ ngáo
với em, anh mỉm cười
chỉ thế mà hăm hở
chỉ thế không ngại ngần
trêu tình cho mắc cỡ
trêu người cho bâng khuâng!
Cao Nguyên
rứa đó
thơ về với chữ nghĩa xanh
hổng thôi em nói lời anh đã già
the so call - cái gọi là
tầm xuân quá độ còn da diết tình
thơ về vẫn ý lời xinh
hổng thôi em giận không nhìn dáng thơ
mắc công anh luống cuộc chờ
bờ môi thuở nọ còn mơ ửng hồng
thơ về hâm nóng điệu vần
hổng thôi em ngỡ ngữ âm cuối mùa
phí lời em gọi đón đưa
chỉ hình bóng thoáng gió đùa qua song
thơ về chung nỗi đèo bồng
hổng thôi em nặng riêng lòng nhớ thương
tha hồ bóng gió ghen tương
ghét nhau rứa đó còn vương ý tình!
Cao Nguyên
ngọt ngào
đêm nay có loài chim biển
đậu trên những đọt sóng chao
uống trăng óng vàng vạn mảnh
đời say lịm giữa rì rào!
đêm nào anh như chim biển
đậu trên ngọn sóng em chao
uống thơ nõn hồng triệu mãnh
tình say lịm chết ngọt ngào!
Cao Nguyên
Tầm Xuân
đâu phải chữ nghĩa như băng tuyết
tình lạnh lòng đông cứng ý thơ
đâu phải thời gian là xiềng xích
đời buồn khóa chặc những niềm mơ
tung ý lên tầng trời nguyệt bích
nghĩa rộn đường bay thích thú lời
nhìn thơ như cánh diều thơ ấu
hào phóng buông dây vút tuyệt vời
vút nữa, vút cao lên tình nhé
cho thỏa hồn thơ quấn quít trăng
mưa nắng thay mùa xiêm áo mỏng
quyến rủ khoe đời vóc nõn thơ
nên chi anh muốn em đừng nghĩ
chật chội thời gian giữa bóng đời
tầm xuân vẫn chín vừa tay hái
cứ rạng hồng môi uống nụ cười!
Cao Nguyên
HUYỀN THOẠI TÌNH
khi biết em về nơi cũ
dạo thăm lối vạn hồng xưa
anh viết bài thơ di trú
nhắc nhau nhớ một chiều mưa
lấy cớ hong bờ vai lạnh
tựa nhau mình khúc khích cười
lòng mong mưa đừng chóng tạnh
để nghe tí tách bồi hồi
thời gian gõ dòn sợi tóc
tiếng cười vượt dốc đôi vai
thơ ru dỗ mùa khó nhọc
đời ơi vui nhé tháng ngày!
xuân sau vạn hồng lại nở
nhờ mưa có cớ hong vai
mừng được nhìn em mắc cỡ
má hồng vừa chạm môi ai!
Cao Nguyên
dễ thương
Em dễ thương như lời thơ
dễ thương như những giấc mơ yên bình
gặp nhau nơi cuối tầm nhìn
thấy em trong mắt chứa tình ngây ngô
thuở anh chữ nghĩa hồ đồ
thốt lời ngọng ngịu, ý thô thiển òm
hỏi em có chịu phải lòng
trả lời bằng cái nguýt không thật thà
biện minh thương nhớ chẳng qua
thấy người dễ ghét muốn xa không đành
tiếng cười em, anh để dành
khi lòng hoang lạnh vỗ thành khúc thơ
để ru suốt cả cuộc chờ
dẫu tình hiện thực cứ ngờ thất tung!
Cao Nguyên
chiêm bao
đêm qua mơ thấy hôn em
chẳng tin trật áo ra xem vai hồng
ờ mà cũng ngộ phải hông
hôn đâu chẳng đặng hôn nồng bờ vai
chắc thương em gánh đêm dài
đi qua thao thức mỏi nhoài vai ngoan
tựa đầu thoáng cái đã than
(anh ơi tình mệt theo ngàn dặm xa!)
sao không chờ thảy nắng qua
môi mưa vụt nở lời hoa cánh hồng
phải chi anh biết đằng vân
nhún chân nhoáng cái giữa vòng tay nhau
thầm thì xoa vết vai đau
cho em khoái chí nghiêng đầu lắng nghe
ai dè lời lại im re
chỉ còn hơi thở xum xoe ý tình
đặt em vào khoảng lặng thinh
vừa hay trăm nỗi vẫn tình chiêm bao!
Cao Nguyên
trên bờ hoàng hôn
chiều vừa rớt xuống sau vai
nghe tình rót nhẹ vào tai tiếng buồn
mưa em rưng chảy giữa hồn
khơi đêm mạch nhớ miết tròn vóc xưa
nắng xuyên mùa tóc xuân đưa
rọi ngang da thịt ửng vừa hừng đông
ngọn tình - nụ có, hoa không
mà duyên phong nguyệt còn bồng tương tư
tâm mơ chợp ảo nụ cười
vọng tâm xao xuyến chút tôi giữa nàng
biết thu về vỗ lá vàng
sao trong tình khúc vẫn tràn ý xuân
ngỡ ra trễ một lời mừng
ngày em bước vội qua khung cửa chờ
nên chi lời ý ngẩn ngơ
trong dòng thơ rớt trên bờ hoàng hôn!
Cao Nguyên
láng giềng
ơi này cô láng giềng xinh
độ rày còn nhớ tầm nhìn giậu xưa
ghét ai len lén mắt đùa
chút lao xao lá lòng thừa hổ ngươi
khúc kha khúc khích miếng cười
dấu trong giọt nắng cho ngời mơ đêm
sáng vờ phơi tóc bên hiên
để xem ai đó còn ghim mắt chờ
chuyện thời ấu kể như thơ
chút lao xao nhớ còn tơ tưởng hình
mới hay đời rộng thung thinh
vẫn còn lúng liếng khóe nhìn dễ thương
nắng mưa chùng mấy ngả đường
còn vương nét ngọc bên tường giậu chao
bởi xưa vờ húng hắng chào
cho nay ngoái lại còn nao núng buồn!
Cao Nguyên
cặp kè
từ dễ ghét đến dễ thương
tình qua thoáng nhẹ mỏng dường như tơ
gạ lời rót ý vào mơ
chờ tim he hé lẻn thơ lọt vào
dễ ghét ơi! chữ ngọt ngào
chừ thương mới biết lòng thao thức chờ
dại tình trí tưởng ngu ngơ
nghĩ đời nhân ảnh đâu ngờ bóng vương
ơ kìa! dễ ghét, dễ thương
cặp kè sóng bước qua tương tư chiều
lén nhìn đâu dám nói yêu
bởi người thấy ghét thương nhiều mắc công
chỉ rứa đó mà phải lòng
tỉ như con chữ chạy lòng vòng đêm
bày trò ghét trốn thương tìm
mệt nhoài gối mộng trong tim ngủ vùi!
Cao Nguyên
về thăm Phố Núi
vẫn cứ thích về thăm Phố Núi
ngồi bên em nghe nước suối reo
nhìn tia nắng hoàng hôn rớt vội
thấy vàng ươm từng hạt sương treo
vẫn cứ thích dạo qua những chỗ
đã cùng em trên con dốc xưa
chuyền tay nhau ly cà phê nóng
đi và đi trong đêm sương mưa
vẫn cứ thích ngồi trên dốc sỏi
nhặt từng hòn đá cuội quăng xa
nghe tiếng rơi vọng từ xa thẳm
ngỡ như ai vữa gọi tên ta
kỷ niệm đi chưa hề biết mệt
đuổi bám theo từng vết chân anh
yêu Phố hay yêu Em chẳng biết
Phố Núi xưa vẫn thích về thăm.
Cao Nguyên
Em và Biển
sáng nay em ra biển
mang lòng anh đi theo
với cánh diều hoa tím
bay trong làn nắng reo
trưa nay em nơi biển
khoát áo màu thiên thanh
bầy hải âu nhầm lẫn
bay quanh em trời xanh
chiều nay em và biển
cùng hát lời yêu anh
âm thanh hòa gió lượn
trên sóng vàng long lanh
đêm nay em rời biển
còn ngoái lời chào trăng
chừng như tình hiển hiện
trong sóng chao vô hằng!
Cao Nguyên
hư cấu
đêm lún sâu trong không gian tím
đường xuyên tâm, anh đặt tên em
lẩm nhẩm đọc, đi hoài sao chưa đến
trước và sau, hun hút vẫn màn đêm
có chút sáng loé lên từ phía trước
dấu ái xưa, như một vì sao
đau đáu ngắm, nhẹ nhàng từng bước
râm ran nghe khe khẽ vết lòng đau
có thể nào, chộp được lời yêu dấu
đặt giữa tháng năm, một khoảng tình hồng
từng cột mốc thơ, cuộc tình hư cấu
mà sáng trưng, huyền ảo giữa hư không
từng nỗi nhớ, kết buồn như chuỗi mộng
vằng vặc trăng gieo hạt sáng trên sông
rất thong thả, lướt hồn trên ngọn sóng
ngấm vào tim, một dòng chảy thật hồng!
Cao Nguyên
ru em từng đêm
khi anh chết, trái tim vẫn đập
những nhịp riêng, rất riêng của em
dìu em qua một thời khó nhọc
lời thơ anh ru em từng đêm
anh không muốn nghe lòng em khóc
khi đêm về nhìn trăng vừa lên
nghe tình nói với mình như thật
sao buồn vui không anh một bên
chỉ anh chết, thơ còn có mặt
vì có em đứng giữa dòng thơ
cùng vui hát theo người đi vỡ đất
và chia buồn với kẻ mất dòng sông!
Cao Nguyên
vườn xưa
khi đem hạt nhớ gieo vào đất
lại thấy vườn xưa vạn sắc hoa
hương phấn cũ vẫn còn rất thật
phả vào tình ngát những lối qua
nhớ thuở đi nhằm thời bão lốc
những hạt tình vơi mất hương xưa
giờ trở lại giữa vườn niệm thức
hoa xôn xao khoe sắc đang mùa!
Cao Nguyên
hành trình lặng lẽ
chữ em là thánh thể
người nói đó bụi trần
lời anh là sông bể
kẻ nghĩ đó vực trầm
ta với ta là bạn
anh với em là tâm
đời nghìn năm phỉ báng
trên năm tháng hương trầm
này đây em lời câm
từ con tim hóa đá
chỉ chờ ngọn lửa đâm
là máu ròng cháy rã
này đây em bụi hồng
hóa thân từ thánh thể
thắp vào cõi hư không
sáng tròn đêm thánh lễ
cả chữ em, lời anh
là di thư thượng đế
gởi giữa trái tim hồng
trong hành trình lặng lẽ!
Cao Nguyên
HUYỀN THOẠI TÌNH
mơ nhớ về xưa chỗ gặp em
ghế đá công viên dẫu cũ mèm
hơi hướm môi kề chưa nỡ nhạt
gợi hương ký ức trở cơn thèm
hỏi bóng tình vương trên ghế đá
có biết ta thèm chi nhất không
bóng đưa tay níu lòng ta xuống
ưởn ngực lên khoe vết cắn hồng.
Cao Nguyên
ẩn tích
đáy ngực em xưa, chỉ là vùng tối
thuở chữ anh chưa rọi lối tim chờ
chừ vết sẹo giữa tình cờ khẽ gọi
đã tượng hình thư tịch gối trong mơ
em từ đó thương tích sầu dĩ vãng
thôi cựa mình dưới năm tháng rưng rưng
khi thơ chảy nóng hực hừng đáy ngực
sáng trưng hồn tâm thức giữa mông lung
anh bảo đó, vũng chứa lời nước mắt
mỗi nhớ thương khai quật nỗi buồn vui
tên hạt lệ anh gọi em có thật
đang sẵn hờm trên khóe mắt chờ rơi
mỗi đêm em nghiêng lòng soi nguyệt bích
nghe sóng vờn khúc khích gợn tâm chao
hạt lệ nóng cũng trào lên thỏa thích
giữa lời thơ chứa ẩn tích ngọt ngào !
Cao Nguyên
thủ thỉ thì thầm
ngày đời thủ thỉ tri âm
đêm tình gợi chữ thì thầm với thơ
vừa như thực . vừa như mơ
khối tình huyền thoại gây ngơ ngẩn hồn
ngày đời khua sóng viễn âm
đêm tình nối chữ ngắm tâm cảm hòa
vừa xa cách . vừa giao thoa
sông trăng quyện sóng sáng tòa chân ngôn
ngày đêm phối hợp chu toàn
ý thương lời nhớ tuyệt trần hạnh duyên
cuộc chờ hóa mộng vô biên
quỳnh hương thuở ấy còn nguyên vị tình
thầm thì thủ thỉ chuyện mình
ngày đêm hình bóng lung linh sắc đời
nụ hôn nở đóa tinh khôi
môi khoe tuổi mộng trên ngời ngợi thơ!
Cao Nguyên
nguyện cầu
bão ngoài thua bão trong lòng
tim em dậy sóng lệ hồng rướm sa
nghĩ mình từng lướt phong ba
vượt bao trăn trở chưa nhòa buốt lưu
sao hôm nay loạn bóng chiều
mưa thu buồn đẫm theo triều nhớ anh
thử chồm tay cuộn âm thanh
giấu vào tận đáy tim dành gọi nhau
mượn lời chặn sóng tim chao
cho phai hoảng sợ mưa trào bão dâng
chạm tay cảm ấm tình gần
trên khung cửa chữ sau tầng viễn âm
nguyện cầu sóng gió lặng trầm
bão vơi, mưa nhạt, thôi thăm thẳm buồn
trời bên anh nắng rộn hồng
em thôi quay quắt nhớ vòng tay yêu!
Cao Nguyên
người ấy
hỏi sao người ấy phong trần thế
mà vẫn thơ về mộng khát khao
thương yêu còn lửa hồng như thuở
đốt cháy ta từng mỗi tế bào
mỗi lúc hòa tâm lời quyện ý
nghe đẫm giòng hương vị thương yêu
luân chuyển trong mạch đời tuyệt mỹ
xôn xao như trăng cuộn thủy triều!
*
hỏi sao người ấy ngang tàng thế
mà vẫn thơ về như gió mơn
có phải mi ta thường ngấn lệ
nên đem lời ý vẽ nghê thường?
hãy cuốn ta đi hỡi thủy triều
của sông trăng mùa dậy khát khao
dìm ta sâu hút vào muôn thuở
cho ngấm hồn thơ mỗi tế bào!
Cao Nguyên
tranh mộng
không gian tự thuở còn xanh thẩm
người gặp nhau từ những ước mơ
bởi nghe chung nhịp tim hòa lẫn
sánh bóng giao lời ngân ý thơ
nhờ nhớ màu duyên từ thuở ấy
mà vẽ hình ai mấy ngẩn ngơ
trước những câu thơ đùa gợi ý
cược tâm thiên lý cuộc tình chờ
tranh lộng hồn trăng đêm tỏa mộng
thấp thoáng đài trang màu áo thơ
cuốn hút hồn ta theo tiếng vọng
gõ phím đêm vào ngõ trúc tơ
vén màn soan mỏng xem sen nở
ngỡ cánh môi từng vỗ giấc ta
không gian tự thuở ngời xanh nợ
còn mãi quanh đời hương thoảng qua!
Cao Nguyên
tháng ba
tháng ba về sớm xuân chưa trỗ
nắng ngủ trong mây rỗ bóng ngày
mầm ủ chồi non trong thớ gỗ
lá hoa mùa trước ngỡ phôi phai
vậy mà thơ mới xum xoe chữ
chờ chực khoe lời thắm biếc xanh
vừa khi tâm cảm tình giao mộng
rủ cánh môi cười chung sắc âm
tháng ba nhờ thế lòng nhiên ấm
dẫu nắng còn ngái ngủ trong mây
lá hoa mùa trước nhờ thương thấm
đã nở trong tim đóa nhớ đầy
gợi gió xôn xao vờn đỉnh bút
thổi đám thơ hồng phất phới bay
không gian tình thoảng hương tâm thức
dào dạt thời gian xuân đắm say!
Cao Nguyên
tự duyên
nhìn xuyên con chữ thấy người
mừng đời còn mấy tiếng cười gởi nhau
lung linh giọt rượu nghiêng bầu
rót trên môi thắm cho sầu tan vơi
nắng treo hồng vạc mây trôi
tự duyên thơ biết vẽ vời dung nhan
thềm xưa guốc mộc điệu đàng
còn âm vang nhớ rộn ràng ngữ âm!
Cao Nguyên
thẩm hương
giữa nhau từ kiếp đời chờ
phải đâu vừa quấn quít thơ gợi tình
mở đêm trở giấc gọi mình
đã như ý chạm vào lung linh lời
song âm tấu khúc tuyệt vời
ấm lòng cô lữ giữa trời tuyết bay
môi chườm hớp ngọn gió say
lỡ quay quắt rớt lệ đầy gối mơ
vói tay níu sợi duyên tơ
chùng căng mấy độ vẫn ngơ ngẩn hồn
nụ hôn ghìm sóng trăng buông
lịm vào biển tím cuộn tròn điệu ru
ngủ ngoan tình nhé ngôn từ
lắng trong huyền thoại tâm tư phiêu bồng
khi thềm soan trải nắng hồng
cơn mơ xoãi cánh giữa vòng thẩm hương .
Cao Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét